Sau khi xử lý vết thương ở bệnh viện xã khu, Vân Hồi Chi vốn không cảm thấy đau lắm, giờ lại bắt đầu nóng rát khó chịu.
Nhưng cô cảm thấy cũng không có gì to tát, hồi nhỏ tập xe đạp, tập trượt ván, té ngã là chuyện thường tình.
Chân cô có nhiều vết thương, nhưng da dẻ trời sinh đã đẹp, sau khi lành sẹo cũng không quá rõ, chỉ còn lại những vết sẹo mờ nhạt.
Cô cảm thấy rất thú vị, sau mỗi vết sẹo đều là một câu chuyện nhỏ về sự trưởng thành.
Sau này có thể kể cho bạn gái nghe.
Điều duy nhất khiến cô xấu hổ là, cô đã để lại cho em gái một ấn tượng không mấy đáng tin cậy.
Đã lớn từng này rồi mà vẫn không vững tay lái, còn đột nhiên ngã một cái thật thảm hại.
Em gái cô lúc đó đã đỡ cô dậy với vẻ quan tâm rồi nói: "Sớm biết vậy em đã tự mình lái rồi."
Học sinh tiểu học căn bản không thèm nể mặt người lớn.
Dì út của cô thì xót con cháu đến chết đi được, cứ luôn miệng cằn nhằn, bắt cô sau này phải bớt lái xe đi.
Mẹ cô thì mặt mày nghiêm nghị nói, đợi cô đến Hạ thành, sẽ mua cho cô một chiếc ô tô để lái. 1 Trong lòng cô thầm nghĩ, niềm vui và sự tự do khi đạp xe, đâu phải cứ té ngã là sẽ biến mất. Cô mới không cần bị trói buộc đâu. Cô mãi mãi nhớ cái ngày cô chở Sở Nhược Du đi đuổi theo hoàng hôn, nhớ ngọn lửa hồng rực phía tây hôm đó như muốn thiêu rụi cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677943/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.