Vân Hồi Chi nói rất đúng, người đâu phải giấy.
Kinh nghiệm sống gần ba mươi năm của Sở Nhược Du mách bảo nàng rằng, mưa là không thể dầm, dù chỉ là mưa bụi làm ướt một lớp tóc, cũng phải gội đầu sấy khô.
Nếu gặp mưa to, hoặc là không ra khỏi nhà, hoặc nếu ra ngoài thì phải chuẩn bị đầy đủ để bảo vệ bản thân.
Đây là kiến thức cơ bản.
Nhưng lại có một người như vậy, thần kinh như dây đàn, tự do tự tại như chim bay.
Đã hứa đưa nàng đi chơi thì sống chết cũng không nuốt lời, gió to vẫn muốn đạp xe đi.
Nghe nàng nói mệt muốn về nhà ngủ, dù có phải lội nước cũng muốn đưa nàng về.
Trên đường không một bóng người, đạp xe được nửa đường, mưa lại lác đác rơi.
Vân Hồi Chi nói, không phải sợ, kết quả tệ nhất cũng chỉ là bị ướt mà thôi.
"Sẽ bị bệnh đó."
"Sẽ không đâu." Vân Hồi Chi thề thốt chắc nịch.
Vừa mới vào khách đ**m chưa được bao lâu, họ đã bị mưa trong sân tưới cho lạnh thấu tim, đúng như kết quả tệ nhất mà Vân Hồi Chi đã nói.
Sở Nhược Du từ ngơ ngác đến thoải mái, rồi cũng bật cười theo, giữa mưa gió cất cao giọng nói: "Đúng là không tệ đến vậy."
Bóng đêm nồng đậm, hơi men lan tỏa trong cơ thể, nắm tay nhau chạy dưới mưa to, ý thức hoàn toàn vứt bỏ, thống khoái đến mức nghi ngờ đây có phải là hiện thực không.
Như lạc vào một giấc mơ, như gặp được người dẫn đường.
Ánh trăng trốn sau những tầng mây đen, ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677929/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.