Dậy sớm, ăn sáng xong lại đi đến khu du lịch.
Tuy vẫn là lối vào như lần trước, nhưng xe buýt lại đi theo một hướng khác.
Rừng rậm, suối trong, tiếng chim hót, đường mòn cheo leo.
Cảnh sắc trong núi vẫn được tạo nên từ những yếu tố đó, nhưng giữa cái chung lại có cái riêng, cho nên đi dạo mãi cũng không thấy nhàm chán, mỗi lần cảm nhận lại mỗi khác.
Ngoài mũ ra, Sở Nhược Du còn đeo khẩu trang chống nắng và kính râm, Vân Hồi Chi gần như cả ngày không nhìn thấy được toàn bộ gương mặt của nàng.
Lúc về trên xe buýt, Vân Hồi Chi thấy hơi sốt ruột.
Cô khuyên nàng: "Chị tháo kính râm ra đi, tôi kéo rèm lên, không chói mắt đâu."
"Không tháo."
Sở Nhược Du không hỏi nguyên nhân cũng không thèm để ý.
Rất nhiều du khách vừa lên xe đã ngủ, Vân Hồi Chi không buồn ngủ, kiên trì nói chuyện với nàng: "Nhớ lần đầu tiên gặp chị, chị cũng mang cặp kính râm này, ngầu lắm, như ngôi sao điện ảnh vậy, một ánh mắt vạn năm thương nhớ luôn đó."
"Cô nhớ nhầm rồi, lúc đó tôi mang một cặp khác."
Sở Nhược Du khẽ ngắt lời.
Vân Hồi Chi xị mặt xuống: "... Sao chị lại mua hai cặp kính râm trông na ná nhau vậy?"
"Khác nhau nhiều lắm, cô nhìn không ra à?"
"Tôi nhìn không ra."
"Vậy thì đừng nhìn nữa." 1 "..." Vân Hồi Chi bị nàng chặn họng một cách nhanh chóng, chưa từng thấy ai không biết nói chuyện như vậy! Nhưng chút lạnh lùng nhỏ nhặt này của Sở Nhược Du căn bản không thể nào át được cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677925/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.