(Giả sử Lạc Hải không bị thất lạc, hai đứa lớn lên bên nhau.)
***
Sáng sớm, Kiều Kinh Ngọc tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa dồn dập.
"Kiều Kiều, sao con vẫn chưa dậy?"
"Mẹ nói con rồi cơ mà? Hôm nay ở trường có việc, bố con cũng không có thời gian đưa con theo, con phải đến trường với mẹ!"
Kiều Trân mở cửa vào phòng, kéo rèm cửa kêu cái "xoẹt".
"Ưʍ..." Ánh nắng chói mắt, Kiều Kinh Ngọc trở mình ngủ tiếp, tối qua bé lén đọc truyện tranh đến nửa đêm nên bây giờ buồn ngủ không mở nổi mắt.
Kiều Trân thấy vậy bèn bật loa ở đầu giường: "Con nhanh dậy đi, không dậy là mẹ đi đấy, con ở nhà mà chơi với cô giúp việc."
Cô vừa dứt lời, bài hát thiếu nhi vui nhộn vang lên qua chiếc loa nhỏ.
"Thỏ con ngoan ngoan... Mở cửa ra nào..."
"Không mở, không mở, cháu không mở... Mẹ chưa về..." [1]
[1] Bài Thỏ con ngoan ngoan (小兔子乖乖),nhạc thiếu nhi Trung Quốc.
Ồn ào quá Kiều Kinh Ngọc không ngủ được, cáu kỉnh kéo chăn trùm kín đầu, cong mông rúc sâu vào trong chăn.
"Kiều Kiều!" Kiều Trân tức mình lột chăn ra: "Con dậy ngay cho mẹ! Đừng để mẹ tét mông con! Lên lớp 1 rồi mà sao không nghe lời chút nào vậy!"
Từ bé Kiều Kinh Ngọc đã thích ngủ, lại còn ưa nằm ườn, thấy con không nhúc nhích Kiều Trân làm ra vẻ muốn đánh: "Con có dậy không? Mẹ đánh con đây này!"
"Á! Mẹ ơi!" Kiều Kinh Ngọc tức tốc bò dậy: "Mẹ ơi con dậy rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441632/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.