Mấy ngày sau, Kiều Kinh Ngọc ra sân bay tiễn Kiều Trân.
Tuy Kiều Trân đã từ chối lời mời giảng dạy ở nước ngoài, nhưng thời hạn trao đổi của cô vẫn chưa hết, ban đầu vì Kiều Kinh Ngọc làm phẫu thuật nên cô mới về nước, bây giờ Kiều Kinh Ngọc đã bình phục, cô cũng phải quay lại hoàn thành công việc.
Chia tay bao giờ cũng nghẹn ngào, Kiều Kinh Ngọc bịn rịn: "Mẹ, con sẽ nhớ mẹ lắm."
Kiều Trân cố tình cười cậu: "Con có Lạc Hải rồi, vẫn còn nhớ mẹ à?"
Kiều Kinh Ngọc không nói gì, chỉ đi lên ôm mẹ, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe ở nơi mẹ không nhìn thấy, buồn bã giống như sắp khóc đến nơi.
Kiều Trân vỗ vai cậu: "Được rồi, cuối năm trao đổi xong là mẹ về."
"Mẹ..." Kiều Kinh Ngọc nhìn Kiều Trân, lòng đầy áy náy.
Có lẽ cha mẹ và con cái trên đời này không bao giờ tồn tại công bằng, mẹ từng hy sinh rất nhiều cho cậu, bây giờ lại từ bỏ cơ hội việc làm tốt hơn vì cậu, mà cậu chẳng cần làm gì, chỉ việc tận hưởng tình yêu thương và sự ủng hộ vô điều kiện từ bố mẹ. Cậu cảm thấy có lỗi quá.
Không ai hiểu con bằng mẹ, dĩ nhiên Kiều Trân biết trong lòng con đang nghĩ gì, cô xoa tóc con: "Không phải mẹ vì con đâu, ít nhất là không hoàn toàn vì con, con không thiếu nợ mẹ, đừng nghĩ nhiều quá."
Đây là lời thật lòng, lựa chọn hiện giờ là kết quả sau khi cô hệ thống lại suy nghĩ, tất nhiên Kiều Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441628/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.