Buổi tối trước ngày xuất viện.
Lạc Hải ở cạnh giường bệnh của Kiều Kinh Ngọc rất lâu, đến tận khi Kiều Kinh Ngọc mơ màng buồn ngủ, hỏi như nói mớ: "Ngày mai cậu đến đón tớ không?"
Cậu biết Lạc Hải vừa lấy bằng lái xe, ban ngày còn tưởng tượng ngồi xe bạn trai đi hóng gió quanh thành phố.
Lạc Hải đồng ý: "Ừ, mai tôi đến đón cậu."
Kiều Kinh Ngọc thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ ngày càng tối, mảnh trăng lưỡi liềm treo cao giữa trời. Lạc Hải xoay người ra khỏi phòng bệnh, sau lưng là ánh trăng sáng ngời.
Kiều Trân đợi hắn bên ngoài, lên tiếng nhắc nhở: "Ngày mai đừng đến, cháu không nên nhận lời nó."
"Cô, cho cháu đến đón cậu ấy đi ạ. Cháu đã hứa rồi, cháu không muốn nuốt lời với cậu ấy."
"Lạc Hải, cháu biết rõ dùng dằng thế này không phải là cách. Đừng đến nữa, đừng gặp nó nữa, như thế tốt cho cả hai đứa. Cô đang chuẩn bị thủ tục di dân, mẹ con cô sẽ đi nhanh thôi."
Đèn trong hành lang bệnh viện tối đi vì không ai qua lại, lại chậm rãi sáng lên lần nữa trước tiếng bước chân nặng nề của Lạc Hải.
Kiều Trân nhìn lóng lưng Lạc Hải, nghĩ đến cuộc trò chuyện với Lạc Hải vào tối hôm trước. Thật ra hôm đó cô rất ích kỷ.
Cô hỏi Lạc Hải chuyện về Đại học A và bố mẹ, vốn dĩ cô muốn khuyên Lạc Hải cùng ra nước ngoài với Kiều Kinh Ngọc, như thế con trai không cần xa cô mà cũng không cần xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441624/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.