Tàu hoả rẽ bóng tối nghênh đón bình minh.
Từ đêm khuya đến trời sáng, quãng đường này vượt núi cao sông dài, đồng bằng bát ngát, trăng sao lui màn nhường chỗ cho ánh sáng ló dạng.
Đèn trong toa tàu sáng leo lét, dường như cũng đang âm thầm lắng nghe.
Đêm nay rất ngắn, ngắn đến mức chỉ có vài tiếng đồng hồ. Nhưng đêm nay cũng dài dằng dặc, dài đến nỗi chất chứa mọi buồn đau của mười sáu năm bốn mùa tuần hoàn muôn vàn khổ sở.
Lục Vấn Cảnh đã đến tuổi trung niên, tai họa mười sáu năm trước đủ để đập tan nát thầy và gia đình dần được dòng thác thời gian xoa dịu, nhưng năm tháng trôi đi đã để lại vết hằn sâu trên gương mặt thầy.
Ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy đường chân trời, hừng đông che lấp đêm tối, mặt trời mọc lên từ đất liền.
Một sợi nắng thình lình hắt lên người Lạc Hải.
Nút thắt quấn riết lấy hắn những năm qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Hoá ra hắn không phải sinh mạng không được mong đợi, hắn có tên có họ, có nơi xuất thân. Hắn bị người ta bắt đi, mẹ từng liều mình bảo vệ hắn, bố từng vất vả ngược xuôi đi tìm hắn, dù hy vọng mong manh cũng chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Về sau bắt được lũ người kia chưa?" Lạc Hải hỏi.
Qua lời kể của Lục Vấn Cảnh, hắn có thể biết mình bị bọn buôn người bắt đi, mà ông từng nói hắn được nhặt trong núi. Hắn qua tay bọn chúng đến núi rừng thế nào, đã trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441621/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.