Tàu hỏa đâm xuyên đêm tối, cuốn theo làn gió hè dính nhớp ngoài ô cửa.
Từ thành phố A về quê Lạc Hải chỉ có một chuyến tàu mỗi ngày, trên đường đi qua rất nhiều ga, hành khách thập phương đổ về cho nên có quá nhiều người tranh vé, Lạc Hải vẫn không mua được vé giường nằm.
Toa tàu đông đúc, ai nấy đều lim dim buồn ngủ trong cảnh chen chúc. Ghế của Lạc Hải và Lục Vấn Cảnh sát cửa sổ, ở giữa cách một mặt bàn nhỏ, hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cực kỳ quái gở.
Từ khi lên tàu đã có rất nhiều người để ý cả hai, lý do chẳng qua là cả hai đều vô cùng cao ráo và ưa nhìn, Lục Vấn Cảnh là người đàn ông trung niên tuấn tú, Lạc Hải thì là cậu thanh niên đẹp trai, cách biệt tuổi tác khiến không ít người hiểu lầm họ là bố con. Mà Lục Vấn Cảnh không hề giải thích sự nhầm lẫn ấy, chỉ mỉm cười cho qua, Lạc Hải cảm thấy mình bị người ta chiếm hời.
Tàu hỏa lắc lư như kéo dài thời gian ra vô tận, thi thoảng trong toa lại có tiếng thì thầm khe khẽ không khác gì tiếng ồn trắng, làm Lạc Hải cũng buồn ngủ theo.
Tối qua hắn mất ngủ cả đêm vì hôm sau Kiều Kinh Ngọc phải vào phòng phẫu thuật, hôm nay lại chờ bên ngoài 8 tiếng, mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ căng thẳng, bây giờ đã tới cực hạn, nếu không có Lục Vấn Cảnh vừa lạ vừa quen ở đây thì hắn đã ngủ lâu rồi.
Lạc Hải ngả lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441617/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.