Chương trước
Chương sau
Lạc Hải đang ở trường thì chợt nhớ ra Spongebob, vì hôm nay Phí Trạch Vũ đeo móc khóa SpongeBob trên balo.

Sáng dậy hắn hoàn toàn quên mất việc này, còn tưởng Kiều Kinh Ngọc đã mặc về phòng, không ngờ cậu lại thả rông.

Lúc thu dọn chăn ga trước khi đi học hắn có nhìn thấy, đáng lẽ định giấu đi rồi nhưng lão Mạnh lại nhắn tin trong nhóm lớp nhắc chuyện thi thử lần hai, hắn đọc xong thì quên béng mất.

Lạc Hải biết thật ra thím Tần là tai mắt Kiều Hoành cài vào, hôm đó Kiều Hoành nói để thím giúp việc qua nhà, Lạc Hải đã cảm thấy sự việc không đơn giản. Vậy nên trước mặt thím Tần hắn luôn cố hết sức giữ khoảng cách với Kiều Kinh Ngọc, thậm chí còn cố tình tỏ vẻ hơi xa cách.

Bởi vì bây giờ vẫn chưa phải lúc, bất kể là hắn hay Kiều Kinh Ngọc thì đều chưa chuẩn bị sẵn sàng cho bố mẹ và người nhà Kiều Kinh Ngọc biết chuyện này.
Không biết thím Tần có trông thấy không?

Lạc Hải thấp thỏm suốt sáng, buổi trưa tan học hắn vội vã phi về.

Lo lắng không yên cả quãng đường, việc đầu tiên hắn làm sau khi về nhà là vào phòng mình, quả nhiên Spongebob rơi cạnh giường đã không thấy bóng dáng.

Hắn ôm tâm lý ăn may sang phòng Kiều Kinh Ngọc, định hỏi có phải cậu cầm đi rồi không, vì quá sốt ruột mà hắn còn không gõ cửa đã đi thẳng vào.

"Lạc Hải..." Kiều Kinh Ngọc đang ngồi trước bàn máy tính, quay đầu thấy Lạc Hải vào phòng thì luống cuống tắt màn hình.

"Xem gì đấy?" Thật ra Lạc Hải đã nhìn thấy, trang web trước khi bị tắt là trang web tìm người thân nổi tiếng cả nước.

Hắn rất quen trang web này, bởi lẽ hồi xưa hắn cũng từng theo dõi.

"Không..." Kiều Kinh Ngọc vô thức định nói dối, nhưng lời ra đến miệng lại ngập ngừng. Trước đây lén lút đăng ký trên web mà không nói với Lạc Hải, đấy là che giấu. Bây giờ Lạc Hải bắt gặp, cậu nói dối thì sẽ thành lừa gạt.
"Lạc Hải, cậu xem này."

Cuối cùng cán cân trong lòng cũng dao động, Kiều Kinh Ngọc mở lại trang web vừa mới tắt cho Lạc Hải xem: "Tớ giúp cậu đăng ký trên web, cậu đừng giận..."

"Tớ dùng tên giả, không tiết lộ tên cậu, cũng không để ảnh, chỉ đăng ảnh cái chăn kia thôi."

"Cậu nói cậu nghi ngờ bố mẹ ở thành phố A còn gì? Tớ đã tra logo đó, rất nhiều năm trước ở gần nhà cũ của tớ của một trung tâm thương mại, logo của trung tâm thương mại là logo trên chăn."

"Tớ tra trên mạng địa chỉ ban đầu của trung tâm thương mại, tớ nghi ngờ có khả năng bố mẹ cậu sống trong khu vực đó, cho lên lúc đăng ký tớ đã chọn vùng, nếu họ cũng đang tìm cậu, có thể họ sẽ nhìn thấy bức ảnh này và nhận ra cái chăn..."

Kiều Kinh Ngọc hoảng hốt nói một tràng, còn không thể diễn đạt mạch lạc. Cậu sợ Lạc Hải giận.
Việc này là cậu tự ý quyết định.

"Tôi biết rồi." Lạc Hải nhìn vào mắt cậu, đưa tay xoa đầu cậu: "Không cần giải thích với tôi nhiều như thế, không trách cậu đâu. Tôi biết cậu suy nghĩ cho tôi."

"Vất vả rồi." Lạc Hải nói.

Kiều Kinh Ngọc âm thầm làm cho hắn bao nhiêu việc, không biết đã nhọc lòng nhiều cỡ nào, sức khỏe cậu vốn không tốt, ngay cả thân mình cũng không chăm lo nổi nhưng vẫn cứ làm vì hắn.

Đời này ngoại trừ ông nội, chưa từng có ai quan tâm hắn như vậy.

Kiều Kinh Ngọc buông phắt bàn tay đang nắm chặt đường may quần, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cảm giác được hiểu và tin tưởng khiến cậu vui vô cùng.

Cậu cho rằng có thể Lạc Hải sẽ tức giận hay ít nhất là làm mặt lạnh lùng, nói cậu không hỏi ý kiến ai, tự cho là đúng, lo chuyện bao đồng, nhưng Lạc Hải không hề.

Kiều Kinh Ngọc chợt nhớ ra: "Hình như vừa nãy cậu rất nôn nóng? Có việc gì hả?"

"Ờm..." Lạc Hải nghĩ đến quầ/n lót SpongeBob, bỗng chốc hơi xấu hổ: "Hôm nay cậu vào phòng tôi chưa?"

"Chưa, sao á?"

"Không có gì, ga giường kéo phẳng rồi, chắc là thím Tần."

Nếu Kiều Kinh Ngọc đã không vào phòng thì chỉ có thím Tần, rõ ràng Kiều Kinh Ngọc vẫn chưa biết gì, Lạc Hải cũng không muốn cậu lo lắng theo mình nên không nói tiếp.

Việc này tăng thêm cảm giác bất an trong Lạc Hải.

Hắn không có gì cả, mong muốn cả đời cũng chỉ có một mình Kiều Kinh Ngọc.

Nhưng Kiều Kinh Ngọc không giống hắn, cậu có rất nhiều người thân đều yêu thương cậu. Lạc Hải không muốn một ngày nào đó trong tương lai, cậu rơi vào thế khó xử giữa mình và người nhà, đấy là cảnh tượng hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Giữa tháng tư, đợt thi thử thứ hai quan trọng nhất cuối cùng cũng đến.

Các năm trước điểm thi thử lần hai được cho là sát điểm thi đại học nhất. Qua đợt thi thử lần hai, thậm chí là lần một, về cơ bản điểm sẽ không tăng nữa.

Nhà trường rất coi trọng đợt thi này, tất cả đều tiến hành như kỳ thi đại học chính thức, để học sinh có thể tìm được cảm giác thi thật, nhà trường còn không cho giáo viên trong khối coi thi mà thay bằng giáo viên cấp hai lạ mặt.

Thi thử lần hai diễn ra vào thứ bảy và chủ nhật.

Đúng hôm thi đầu tiên, Kiều Kinh Ngọc nhận được tin nhắn từ tình nguyện viên "Gió thổi qua tai" của web tìm người thân.

Trong giây phút bất ngờ Kiều Kinh Ngọc còn tưởng mình nhìn nhầm. Tình nguyện viên nhắn có người trông thấy thông tin cậu đăng ký trên web, nói rằng lúc con mình mất tích quấn tấm chăn tương tự.

Một góc tấm chăn nhỏ hình vuông từng được gỡ ra khâu bùa hộ mệnh, bùa màu vàng tươi, bên trong có tên và ngày tháng năm sinh của đứa trẻ.

Tình nguyện viên mong Kiều Kinh Ngọc gỡ góc chăn ra để xác nhận có bùa hay không, nếu có thì họ có thể làm giám định ADN ngay. Đương nhiên nếu không có, họ vẫn muốn làm giám định. Dù sao cha mẹ tìm con cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua bất cứ cơ hội nào, hy vọng mong manh cũng muốn thử.

Lúc đọc tin nhắn tay Kiều Kinh Ngọc run lẩy bẩy, cậu thật sự mò được kim dưới đáy bể rồi ư? Cậu gần như đã tưởng tượng hình ảnh mình gỡ góc chăn nhìn thấy bùa hộ mệnh.

Kiều Kinh Ngọc nhận được tin nhắn khi đang học trong thư viện, cậu xem giờ, thấy đã là buổi trưa bèn vội vàng thu dọn cặp sách về nhà.

Giờ này Lạc Hải vẫn chưa thi xong.

Kiều Kinh Ngọc đinh ninh hắn chưa về, vừa hay mình có thể đột nhập phòng hắn xác nhận trước. Nhưng khi cậu về đã thấy Lạc Hải đang tìm đồ trong phòng.

"Sao hôm nay cậu về sớm thế?" Kiều Kinh Ngọc đứng trước cửa, nhìn Lạc Hải lục vali trong tủ bày hết đồ lên giường: "Cậu tìm gì à?"

"Tôi nộp bài trước." Lạc Hải thuận miệng trả lời, nghe Kiều Kinh Ngọc hỏi đang tìm gì, nét mặt hắn thoáng qua vẻ thất thố và hoang mang, ngẩn ra giây lát mới nói: "Không thấy cái chăn đâu."

"Gì cơ?" Kiều Kinh Ngọc như bị điện giật xém nhảy dựng lên. Cậu đi vào phòng: "Sao lại không thấy? Tìm hết phòng chưa? Trong tủ có không? Cậu không cất trong tủ sao?"

Nói rồi cậu định lục tủ quần áo nhưng Lạc Hải kéo lại, hắn lắc đầu: "Không có, sáng nay tôi tìm quần áo trong tủ nên lấy nó ra, đi vội quá không kịp cất về, cứ để nguyên trên gối."

"Thím Tần đâu?" Kiều Kinh Ngọc quay đi tìm người, cậu biết chắc chắn Lạc Hải sẽ không nhớ lầm, có lẽ thím Tần dọn phòng rồi cất đi.

Lúc này thím Tần đi từ bếp ra: "Ơi? Đứa nào gọi thím đấy?"

Thím đi đến phòng Lạc Hải ngó vào trong: "Hai đứa tìm gì?"

"Một cái chăn nhỏ! Lạc Hải để trên gối! Chăn kẻ sọc caro..." Kiều Kinh Ngọc cuống quýt nói: "Thím ơi có phải thím cất đi rồi không, cái chăn đó rất quan trọng với cậu ấy!"

"Hả?" Thím Tần nghe nói rất quan trọng thì thoắt biến sắc: "Thím... Cái chăn đấy..."

"Thím thấy sao?" Kiều Kinh Ngọc gấp gáp.

"Ôi! Thím vứt cái chăn đấy đi rồi, sáng nay thím dọn vệ sinh, nhìn thấy chăn để trên giường thằng bé, thím thấy nó cũ lắm rồi, phải bao nhiêu vi khuẩn ấy chứ, thím mới cầm đi vứt..."

"Sao ạ? Sao thím có thể lấy đồ của người khác khi chưa được cho phép!" Trước nay Kiều Kinh Ngọc luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, bây giờ mặt đỏ bừng, giọng vô thức to lên: "Thím vứt đi đâu?"

"Thì... thùng quần áo bỏ đi..."

Thím vừa dứt lời, Lạc Hải lao ngay ra ngoài. Kiều Kinh Ngọc cũng chạy theo.

"Ơ! Cu Ngọc à cháu đừng chạy! Cháu không thể chạy đâu!" Thím Tần biết mình đã mắc sai lầm nên cũng đuổi theo, chẳng qua thím thật sự không hiểu, không phải chỉ là một cái chăn nhàu nát thôi sao?

Đâu ra quan trọng như thế?

Cổng khu chung cư có một thùng thu gom quần áo cũ, nhưng mọi người chỉ có thể bỏ quần áo vào chứ không thể mở ra.

May sao Kiều Kinh Ngọc mang điện thoại, cậu lập tức gọi cho số ghi trên thùng để nhờ nhân viên phụ trách mở cửa giúp.

Gọi điện xong, chờ khoảng nửa tiếng thì nhân viên đến. Hiện tại Kiều Kinh Ngọc rất mừng, may mà cậu đã chụp ảnh tấm chăn từ trước.

Thím Tần vẫn nhớ khi ấy mình vứt chăn vào thùng nào, nhưng khi nhân viên mở ra, họ tìm một lượt cũng không thấy.

"Thím có nhớ nhầm không?"

Kiều Kinh Ngọc không chịu bỏ cuộc, lại nhờ nhân viên mở các thùng khác. Nhân viên lại mở tiếp, mấy người cùng tìm rất lâu vẫn không có.

Bấy giờ nhân viên hỏi thím Tần: "Thím bỏ vào lúc mấy giờ?"

"Gần 8 giờ." Thím Tần nói, lúc ấy Lạc Hải vừa đi không lâu.

"Mọi người chờ đã, tôi gọi điện hỏi thử."

Anh trai nhân viên gọi điện cho lái xe của khu, hỏi sáng nay có xe tới dọn thùng thu gom không.

Anh ấy bật loa ngoài.

Lái xe nói: "Có! Sáng mới dọn ở khu đấy, đồ trong thùng chuyển đi hết rồi."

"Chuyển đi đâu ạ?" Kiều Kinh Ngọc giật điện thoại: "Các anh chuyển đến đâu?"

Lái xe báo địa chỉ cho cậu.

Cúp máy, nhân viên biết họ chỉ muốn tìm một tấm chăn thì khuyên: "Hay là thôi đi, số thùng phải dọn mỗi ngày nhiều không đếm xuể, chất hết lên một xe chuyển đến trạm đầu tiên là trung tâm phân loại, chỗ đó không khác gì núi rác, e rằng không tìm được rồi."

"Trung tâm phân loại..." Kiều Kinh Ngọc kéo tay Lạc Hải: "Bây giờ bọn mình đến trung tâm phân loại!"

Nhưng Lạc Hải không nhúc nhích, bắt đầu từ vừa nãy hắn không nói một câu nào, nhìn có vẻ bình tĩnh hơn Kiều Kinh Ngọc nhiều.

"Bỏ đi, Kiều Kinh Ngọc." Lạc Hải bỗng bật cười, không rõ là giải thoát hay bất lực: "Có lẽ đây là ý trời."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.