Lấy thuốc mỡ xong, hai đứa ngồi trên băng ghế ngoài bệnh viện trường để Lạc Hải bôi thuốc cho Kiều Kinh Ngọc.
"Ngày mai không cần đưa cơm cho tôi, tôi về nhà ăn, không thì xuống nhà ăn của trường, cậu đừng đến nữa." Lạc Hải nói.
"Vì sao?" Kiều Kinh Ngọc nói: "Mai là ngày cuối rồi, thi xong được nghỉ, tớ đã đưa bao nhiêu ngày, thêm một ngày thì có sao."
Lạc Hải cảm thấy việc này không cần bàn bạc, nhấn mạnh lại: "Ngày mai đừng đến, tan học tôi sẽ về nhà ngay, cậu ở nhà chờ tôi."
"Thôi được." Kiều Kinh Ngọc biết mình nói thêm cũng vô ích: "Vậy tớ ở nhà chờ cậu."
Cậu ngẫm nghĩ rồi lại bắt đầu nói chuyện kỳ cục: "Thế nhỡ các bạn lại xúm xít hỏi bài cậu thì sao? Dù gì bây giờ idol Lạc cũng là người có máu mặt cơ mà, hào quang học sinh giỏi văng xa cả trăm mét."
"Im lặng." Lạc Hải nghe cách gọi "idol Lạc" thì da gà da vịt nổi hết lên, tự dưng cảm thấy xấu hổ. Bởi vì cách gọi này chỉ khiến hắn nhớ đến "Lạc thần phú" [1]
[1] Lạc thần phú (洛神赋) là tác phẩm đại biểu của thể loại phú trong văn học thời Kiến An.
Hai đứa bôi thuốc xong thì chuẩn bị về phòng học, chưa kịp rời sảnh bệnh viện trường đã gặp hai bạn nữ cùng lớp Lạc Hải ở cửa ra vào, một người trong đó cực kỳ quen mắt.
Kiều Kinh Ngọc lập tức nhớ ra, chẳng phải đây là cô bạn lần trước đi cùng Lạc Hải vào cửa hàng phụ kiện mà cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441586/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.