Nỗi lòng thiếu niên như cơn gió lớn thổi quét nơi không người, có lẽ đáy lòng đã dậy sóng nhưng ai kia chẳng thể nào hay biết.
Kiều Kinh Ngọc chỉ cảm thấy hôm nay Lạc Hải dịu dàng hơn thường ngày, vả chăng vì Lạc Hải đã chờ cậu đến tận khuya khiến cậu có cảm giác mình được coi trọng.
Cậu về phòng, Kiều Trân gọi điện đúng phút cuối cùng trước 12 giờ.
"Alo mẹ."
Cậu vừa dứt lời, đồng hồ thông minh thưa ngay lập tức: "Ơi, mẹ đây."
Kiều Kinh Ngọc sợ hết hồn, đến khi phản ứng kịp thì nạt Cá voi nhỏ: "Mày bớt chiếm hời của tao đi, mày ngốc quá, lát nữa tao bảo Lạc Hải xử lý mày!"
Cá voi nhỏ quẫy đuôi trên màn hình: "Hic, em còn rất nhiều thiếu sót, đang cố gắng học tập, mong cậu chủ cho em chút thời gian."
Giọng nũng nịu đáng yêu làm Kiều Trân buồn cười: "Cục cưng à, con đang nói chuyện với ai thế?"
"Đồng hồ thông minh ạ." Kiều Kinh Ngọc đáp: "Lạc Hải làm đồng hồ thông minh tặng con, vui lắm mẹ."
Kiều Trân có thể nhận ra tâm trạng cậu rất tốt: "Hôm nay chơi vui không? Nghe bố con nói vừa nãy mới đưa con về nhà, chơi muộn thế à?"
"Hôm nay con ăn bánh gato với bố xong mới về, dạo này bố béo lên nhiều, con bảo bố giảm cân."
"Có nhớ mẹ không?"
"Có." Kiều Kinh Ngọc nhỏ giọng trả lời: "Mẹ ơi con yêu mẹ, con rất hạnh phúc khi được làm con của mẹ."
Ở đầu bên kia Kiều Trân không nói gì, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441582/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.