Buổi trưa, Lạc Hải đang ở lớp thì nhận được điện thoại của Kiều Trân. Bên Kiều Trân cách trong nước bảy, tám tiếng, trong nước đang là 12 giờ thì bên cô chắc tầm 4 giờ sáng.
Mỗi lần cô Kiều gọi điện đều vô cùng quan tâm thời gian của hắn.
Lạc Hải nhìn trong lớp, không có mấy ai bèn ngồi tại chỗ nghe máy: "Cô Kiều ạ, cô có việc gì sao?"
"Chào cháu tiểu Lạc, không làm phiền cháu chứ?" Giọng Kiều Trân vẫn dịu dàng như thường lệ.
Lạc Hải đáp: "Không ạ, cháu vừa hết tiết."
"À, thế cháu vẫn chưa ăn nhỉ. Thế cô không dài dòng nữa, dạo này cháu còn ở nhà không?" Kiều Trân hỏi.
Lạc Hải khựng lại, ban đầu Kiều Trân bảo hắn về nhà ở mấy hôm vì Kiều Kinh Ngọc bị bỏng chân thiếu người chăm sóc, hiện tại chân Kiều Kinh Ngọc đã khỏi từ lâu nhưng Lạc Hải vẫn ở nhà.
Về việc hắn vẫn ở nhà, Kiều Kinh Ngọc không nhắc, hắn cũng không nhắc, cả hai đều ăn ý không đề cập đến.
Bây giờ Kiều Trân hỏi vậy lại khiến Lạc Hải hơi chột dạ, tuy rằng hắn không biết vì sao mình chột dạ: "Vâng, cháu vẫn ở nhà thưa cô."
"Ôi, thế thì tốt quá!" Kiều Trân cười tươi: "Đúng lúc cô có việc nhờ cháu."
"Việc gì ạ?" Lạc Hải hỏi.
"Là thế này, cuối tháng sinh nhật Kiều Kinh Ngọc, cô mua quà gửi về nước cho nó, nước ngoài vận chuyển không nhanh như trong nước nên cô gửi về sớm, hôm nay cô kiểm tra đơn hàng thì chắc mấy ngày nữa là tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441578/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.