Xe cứu thương rú lên lao vun vút trên đường, Ngôn Hành Nhất ngồi trong xe nắm lấy tay mẹ, sắc mặt nhợt nhạt không kém người mẹ đang hôn mê là mấy.
Đầu anh rỗng tuếch, mọi suy nghĩ biến mất.
Anh không biết vì sao mình lại ở đây, không biết chiếc xe này sẽ đi tới đâu, không viết vì sao mẹ mình lại nằm ở đây, cũng không biết vì sao mẹ chưa tỉnh lại.
Lúc mẹ ngất xỉu, anh là người phản xạ gọi cấp cứu đầu tiên. Trong thời gian chờ xe cứu thương đến anh nghe theo hướng dẫn của nhân viên làm sơ cứu cho mẹ, tỉnh táo nói Phương Tư sắp xếp đồ đạc nhờ anh trai chở lên viện sau.
Nhưng thật ra, khi đó anh cũng hệt như bây giờ, đầu ù đặc trống rỗng.
Anh như một cái máy cứng đờ mà chính xác thi hành các trình tự được định sẵn, không ngĩ ngợi gì, không âu lo gì, giống như người tên Ngôn Hành Nhất này đã hoàn toàn không tồn tại.
“Hành Nhất… Hành Nhất!”
Phương Tư lay lay tay anh, kéo anh từ chốn hư vô về thực tại.
“Ừm… chị dâu…”
“Không sao đâu mà, không sao đâu…”
Ngôn Hành Nhất nhìn gương mặt đờ đẫn mất sạch hồn vía của Phương Tư, sửng sốt hồi lâu.
Không biết chị đang nói với anh hay đang tự nhủ với mình, và để nói về mẹ hay về Ngôn Hành Nhất đây.
Anh chỉ biết, chị đã hoảng sợ rồi.
“Đúng vậy, không sao, không sao hết.” Ngôn Hành Nhất mở to mắt, nói với Phương Tư.
Chị gật đầu loạn xạ, lau khóe mắt chực trào nước mắt.
Mẹ tỉnh lại rất nhanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976144/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.