Hình như anh có một giấc ngủ không được yên ổn cho lắm, còn có một giấc mơ khó hiểu nữa, tiếc là Ngôn Hành Nhất không nhớ rõ. Chỉ là lúc tỉnh dậy, bên giường anh có nguyên một vòng người vây kín lấy khiến anh sợ hết hồn.
Tiêu Chi Viễn, An Tiểu Nguyên, Chu Cẩm, tổng biên tập, Từ Lý, người nên và cả không nên ở đây đều xuất hiện.
Ngôn Hành Nhất nhìn họ, họ cũng nhìn Ngôn Hành Nhất. Trong khoảng thời gian ngắn đó ai cũng im thin thít không lên tiếng, đang xác nhận xem có phải Ngôn hành Nhất tỉnh dậy thật rồi không, còn anh thì đang hồi tưởng lại coi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Từ Lý, gọi bác sĩ đến.”
Từ Lý lập tức chạy ra ngoài, Tiêu Chi Viễn quay đầu tiếp tục nhìn anh.
Ngôn Hành Nhất bị từng ngày người nhìn chằm chằm mà phát hãi trong lòng, hỏi: “Mọi người…”
Anh muốn hỏi mọi người đang làm cái gì vậy, nhưng vừa ngủ mê man dậy nên giọng nghe không ra hơi. Mà cả đám người nghe thấy tiếng anh nói gần như cùng một lúc cúi xuống muốn nghe cho rõ xem anh nói gì.
Ngôn Hành Nhất hắng giọng, thấy đầu mình không đau lắm nên nhíu mày nhìn họ một lượt, nói: “Hình như tôi đang chứng kiến tang lễ của mình…”
An Tiểu Nguyên dẫn đầu thở phào một hơi. Trong suy nghĩ của anh ta, chỉ cần Ngôn Hành Nhất mở miệng than thở nghĩa là đầu óc anh bình thường, cũng đồng thời còn xa lắm mới ngấp nghé cái tình cảnh sắp chết.
Mặt mày Chu Cẩm vẫn đầy căng thẳng: “Em không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976142/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.