Tiêu Chi Viễn lái xe như bay trên đường vượt cả một cái đèn đỏ, Ngôn Hành Nhất không nhịn được cười phá lên, mãi đến khi bị ném lên giường rồi vẫn còn đang cười không ngừng.
Tiêu Chi Viễn sống phía sau phòng làm việc nằm giữa một khoảnh sân nhỏ và hành lang ngoài. Trong cả khu chỉ có một mình phòng làm việc của hắn là có bố cục như thế.
Ngôn Hành Nhất bị Tiêu Chi Viễn lôi khỏi xe, vừa vào đến cửa đã đè anh lên tường.
“Họa sĩ Tiêu, cậu thế này là đang….!”
Tiêu Chi Viễn không cho anh cơ hội lên tiếng, cứ vậy hôn anh.
Nụ hôn ấy cũng không khác gì lúc trong xe, không hề dịu dàng, nửa giận dữ nửa nhuốm màu tình dục. Cánh môi và lưỡi của Ngôn Hành Nhất bị hắn day cắn đau đớn, tuy vậy cũng không cản được anh lập tức anh mở miệng ngay khi cái hôn dã man kia vừa kết thúc.
“… Cậu thế này là đang cưỡng ép.” Ngôn Hành Nhất vừa thở hồng hộc vừa nở một nụ cười chẳng giống như đang cười là mấy, “Tôi kiện cậu được đó, họa sĩ Tiêu…!”
“Anh kiện đi.” Tiêu Chi Viễn cũng khẽ mỉm cười, nhưng nhìn không hề thân thiện.
Ngôn Hành Nhất như vừa nghe thấy câu chuyện cười nào đó vậy: “Tôi sẽ không làm theo ý cậu đâu ~ “
Ngôn Hành Nhất cầm lấy gối đầu, chôn mặt vào chỗ bông mềm mại nhằm che giấu tiếng kêu rên của mình. Tiêu Chi Viễn tách hai chân anh ra, đau đến chết lặng mà khoái cảm ập đến chưa từng thấy. Anh cũng ngoan ngoãn đón nhận, dù có khóc lóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976132/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.