Ngôn Hành Nhất đặt ly hồng trà xuống bàn, vung tay phải lên: “Parkinson.”
*Parkinson: là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
“Anh vẫn thích nói đùa như trước nhỉ.” Tiêu Chi Viễn nghe xong, ý cười càng sâu thêm, “Em cũng đùa thôi, cảm thấy anh hơi căng thẳng.”
“Nghe giống trò đùa thật.” Ngôn Hành Nhất nhìn thẳng vào mắt hắn, “Có bao giờ tôi căng thẳng chứ? Cậu cũng biết đấy.”
Chi Viễn, em không biết rằng tôi còn giỏi nói dối hơn cả viết tiểu thuyết.
Là ngay cả khi cảm thấy có lỗi với em, tôi cũng sẽ không thoái nhượng lấy một bước. Dù em có thử tôi thế nào đi nữa thì Ngôn Hành Nhất vẫn chỉ là gã đàn ông Ngôn Hành Nhất lòng lang dạ sói từng bỏ rơi em.
“Đúng vậy, chẳng thấy bao giờ.”
Lời Tiêu Chi Viễn nói đầy sâu xa, nhưng Ngôn Hành Nhất vờ như nghe không hiểu gì.
Không có ý định đấu khẩu với nhau thêm nữa, Tiêu Chi Viễn lật sơ đồ đã được phác thảo xong ra trước mặt anh.
Cũng như cách đây rất lâu về trước, bức tranh vừa xuất hiện trước mắt Ngôn Hành Nhất sẽ biết ngay nó thuộc về chi tiết nào và khung cảnh nào. Dù chỉ là bản phản thảo sơ bộ, song khả năng khống chế hình ảnh và thể hiện không gian đã hoàn thiện hơn trước đây, gần như hòa tan câu chữ của tác giả vào trong ngòi bút, tái hiện suy nghĩ trong đầu của Ngôn Hành Nhất lên tranh vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976126/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.