Đêm đã khuya, lạnh thấu xương, Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn. Mà trong một nơi ở thành phố này, Lục Vân Phong cũng cảm thấy rất lạnh.
Anh là bị lạnh cóng làm tỉnh.
Trong chiếc rương lớn ở phía sau xe có chút ấm áp, nhưng khi bị lôi ra ngoài thì khí lạnh lập tức bao trùm lấy anh, khiến anh dần tỉnh lại.
Đầu của anh có chút đau nhức, tay chân bị trói, miệng bị bịt kín, chỉ có thể mặc người ta khiêng đi. Anh biết đây không phải lúc để giãy giụa, nên nằm yên.
Những người đó khiêng anh vào trong nhà, xuống dưới hầm. Hệ thống sưởi hơi bao bọc khiến anh dần dễ chịu lại.
Nhưng chuyện tiếp theo lại không dễ chịu như vậy, chúng cởi tay trói cho anh, sau đó đè lên ghế, nhanh chóng trói tay anh lên ghế.
Anh cố gắng mở mắt.
Ở đây chắc là tầng hầm, có một ngọn đèn mờ ảo. Nhờ ánh đèn mà có thể nhìn thấy được những bóng đêm di chuyển, dường như có không ít người, nhưng thấy không rõ lắm.
Một lát sau, có một tiếng nói vang lên trong một góc tối: "Tên họ Lục kia, mày làm gì ở Bắc Kinh hơn nửa tháng?"
Lục Vân Phong nhếch khóe miệng, cười nói: "Cùng bạn cũ uống rượu, nói chuyện phiếm. Sao vậy? Bộ tôi chọc đến ai sao?"
"Vậy mày đem vật gì tới đó?" Người nọ mang giọng chuẩn.
"Vật gì là vật gì chứ?" Lục Vân Phong đưa ra nét mặt vô cùng kinh ngạc. "Mang theo quần áo thôi. Sao vậy? Bộ không được mang theo sao?"
Trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-gio-noi-len/1215311/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.