Hai người quay đầu lại nhìn.
Phía sau bọn họ là một người đàn ông, vẻ mặt như không thèm để tâm đến bất cứ ai. Vóc dáng của y không quá cao, rất gầy, ngũ quan đường cong rõ ràng, tóc để dài đến đầu vai, trên người mặc một chiếc áo T-shirt đen rộng thùng thình, trên đó có những hình vẽ cổ quái bằng tay, rất trừu tượng, nhất thời không nhìn ra được gì cả, quần jean màu đen bị xẻ dọc theo chiều dài của chân, bàn chân mang một đôi giày vải Bắc Kinh đen. Y mang khuôn mặt lạnh lùng đứng đó, toàn thân đều tràn ngập sự khinh bỉ đối với toàn bộ thế giới, hoàn toàn mang đúng phong cách của một nghệ thuật gia hào sảng mà thanh cao.
Lục Vân Phong biết y, lập tức mỉm cười vươn tay về phía y: "Miên Ninh tiên sinh, chúc mừng buổi lễ khai mạc triển lãm tranh của anh."
Nhýng Miên Ninh coi nhý không thấy, lạnh nhạt mà nói: "Lục tiên sinh mỗi ngày đều trăm việc, cần gì đến đây học đòi văn vẻ?"
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên không khỏi âm thầm buồn cười, thực sự là tranh y như người, lời nói như dao, chẳng khác gì đang gây sự.
Lục Vân Phong không có chút tức giận, rất tự nhiên thu hồi tay, mỉm cười nhẹ: "Tôi cũng không phải thủ tướng, làm gì mà mỗi ngày trăm việc chứ? Cũng vì tôi không có văn hóa, đương nhiên muốn học đòi văn vẻ rồi, để tránh khỏi bị người chê cười mà."
Nhìn dáng dấp đanh đá của anh, Miên Ninh không có hứng thú để ý tới, quay đầu nhìn Sầm Thiếu Hiên, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-gio-noi-len/1215290/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.