Khóc được một lúc lại thấm mệt, Dĩ Anh chỉ có thể bất lực nằm trong lòng Lâm Phong thút thít liên hồi. Hắn tuy xót cậu nhưng vẫn chưa yên tâm, sợ cậu bỏ trốn lần nữa cho nên liên tục hỏi.
" Thật sự biết sợ rồi chứ ?"
" Đã...đã biết"
Dĩ Anh lí nhí trả lời, Lâm Phong lại hỏi.
" Nếu dám bỏ đi có tin tôi cho em tàn phế thật không ?"
" Tin..."
" Tôi cảnh cáo em, nếu em dám bỏ đi lần nữa tôi sẽ mua dây xích về. Xích em hết ba ngày ba đêm , sau đó sẽ chặt chân em. Có hiểu chưa?"
Dĩ Anh thu người lại run sợ, vừa yếu ớt vừa bất lực gần đầu. Lúc này Hứa Lâm Phong mới cảm thấy hài lòng, hắn xoa đầu Dĩ Anh. Nhớ lại cảm giác khi còn là những chàng trai độ tuổi mười bảy.
Dĩ Anh lúc đó ngây thơ lắm, lúc nào cũng ngốc nghếch lại hiền lành ở cạnh hắn. Lắm lúc bị người khác bắt nạt cậu sẽ không nói, đợi đến khi hắn phát hiện...xử gọn mấy cái đám kia. Lúc đó Dĩ Anh sẽ như hiện tại, ngồi vào lòng hắn khóc lóc liên tục. Cảm giác ấy như được bảo vệ cả thế giới của mình vậy.
Hắn nhìn lại người trong lòng, cảm xúc tức giận dần biến đi. Hắn nhẹ nhàng hỏi.
" Em có đói không ? Tôi có mua chút cháo bò ngon cho em đây. Em ăn một chút nhé, còn mua sữa chua mà em thích nữa. Thời gian qua em sống khổ cực như vậy có thường xuyên ăn món này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-di-troi-van-nang/3442399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.