Trương Tư Ninh cẩn thận đặt mấy túi đồ xuống chiếc ghế trống, vung vẫy hai cánh tay đang mỏi, giải thích: “Buổi tối chưa ăn cơm, hôm nay lại bận rộn cả ngày, nên giờ đói lắm.”
Vệ Cẩm Huyên giúp cô tách mấy cái túi nylon đặt riêng ra, từ lúc quen biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói ‘bận rộn’, nên khá tò mò hỏi cô hôm nay bận chuyện gì. Trương Tư Ninh liền kể sơ qua cho anh nghe chuyện mình vừa nhận đơn hàng mới, giọng châm chọc: “Hôm nay, trong tiệm tôi tình cờ nghe được một cô bé và một nhân viên cửa hàng nói tôi không biết cách làm ăn, lẽ ra nên giao thẳng hoa đến chỗ khách hàng, tiết kiệm được thời gian và công sức, nếu không sau đó còn phải tốn thêm phí vận chuyển.”
Thấy anh nhướn mày, Trương Tư Ninh cũng muốn trút giận, cầm xâu thịt nướng cắn một miếng, tiếp tục nói: “Cô ấy cảm thấy tôi làm chuyện vô ích, chứng minh là tầm nhìn của cô ấy thật hạn hẹp. Kinh doanh đâu phải chỉ biết kiếm lời, mà còn phải nhìn lâu dài nữa. Nếu tôi trực tiếp giao hoa đến chỗ khách hàng, chưa được mấy ngày lá khô cây vàng héo úa, không sống được, thì là trách nhiệm của ai chứ? Cho dù anh có thể nói mấy thứ hoa cỏ này không ai biết trước được, chỉ cần lúc giao đến cành lá xum xuê tươi tốt là xong trách nhiệm, sau này nó sống hay chết không liên quan đến tôi. Nhưng bạn tôi đang làm việc ở đó, cho dù người ta không nói gì, nhưng bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-den/205562/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.