Ngày đầu năm, đường xá khá vắng vẻ, xe cộ không nhiều. Trương Tư Ninh thuộc dạng lái xe an toàn là trên hết không cần nhanh chóng, nên dù không kẹt xe, cô cũng mất gần một giờ đồng hồ mới đi hết quãng đường từ ngoại ô vào trong nội thành.
Chạy vào trục đường chính, qua bảy tám cái đèn xanh đèn đỏ, quẹo cua hai lần, về được đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ trưa.
Đậu xe trong gara xong, hai người vào thang máy để lên nhà, vào cửa đổi giày. Hôm qua, Trương Tư Ninh đi Carrefour mua thức ăn, tiện tay mua luôn một đôi dép lê cho nam, không nghĩ tới hôm nay liền phát huy công dụng.
Trương Tư Ninh thuận tay ném túi xách lên ghế sofa đơn, cởi áo khoác, vừa cột tóc vừa hỏi, “Ngoài món ăn kèm, bữa trưa anh muốn ăn sủi cảo hay hoành thánh?” Sau đó nói thêm một câu: “Đều tự làm ở nhà, không phải mua trong siêu thị đâu.”
Vệ Cẩm Huyên nhướng mày: “Tôi có nên khen em huệ chất lan tâm không?”
Trương Tư Ninh mỉm cười: “Không cần anh khen, tôi vốn huệ chất lan tâm mà.”
Anh cũng cười, sau đó chọn sủi cảo, giải thích: “Tôi thường ăn hoành thánh vào buổi tối.”
Trương Tư Ninh thì sao cũng được, bảo anh cứ ngồi thoải mái, rồi nhớ ra mình đang khát nên đi tới máy lọc rót nước uống, sau đó vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Vệ Cẩm Huyên không còn khách sáo như lần đầu tiên đến đây, anh tiện tay cởi áo khoác treo lên giá áo ở lối vào, để lộ ra chiếc áo len cashmere* màu cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-den/205558/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.