Sáng sớm hôm sau ông cụ nói phải về Phúc Kiến, đã thu dọn xong hành lý. Trương Tư Ninh quấn quít ông cụ nói: “Ông nội, không phải ông nói năm nay sẽ ở đây ăn tết với chúng con sao, sao ông nói mà không giữ lời gì hết vậy!”
“Để ông về đó xem mọi chuyện thế nào rồi,” Ông cụ nhìn cháu gái, giải thích: “Mấy người ba con mới ra khỏi trại giam, trong nhà chắc chắn rất lộn xộn, còn bà con họ hàng nữa, dù sao cũng phải cho người ta một lời giải thích, ông có vai vế trong nhà, mọi người ai cũng nể mặt, có ông có thể mọi chuyện sẽ yên ổn hơn, đợi sau khi mọi chuyện ổn định ông sẽ quay lại, năm nay nếu không kịp thì sang năm chắc chắn ông sẽ về ăn tết với con, Tư Tư, nghe lời mà.”
“Nhưng những người đó đều đang tức giận, ông mà trở về, thế nào bọn họ cũng sẽ nói mấy lời khó nghe cho xem.”
“Con không hiểu rồi, ông nghe tiểu Vệ nói mấy người bọn họ người nào cũng bị phạt tiền, số tiền này ông phải bắt ba con đền bù lại cho bọn họ, chỉ cần bồi thường đủ tiền thì sẽ không ai vì chuyện chẳng đáng này tức giận làm gì.”
Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, biết ông cụ đã quyết định đi, cô liếc nhìn Vệ Cẩm Huyên, thấy anh gật gật đầu, cô chỉ hé miệng nói: “Vậy ông phải chú ý sức khỏe, nếu có người nói chuyện khó nghe thì ông đừng thèm để ý đến bọn họ làm gì, sở dĩ những người này đưa tiền cho ba con không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-den/1278988/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.