Chương trước
Chương sau
Một hàng mười bảy người của Trương Tư Ninh, ngoại trừ bản thân cô, những người còn lại đều mặc âu phục giày da, dáng người cao to, ngay cả hai trí thức không phải vệ sĩ chuyên nghiệp như tiểu Vương, tiểu Đặng cũng đều đeo kính râm, đứng dọc hành lang, khí thế này vô cùng áp đảo, không thể xem thường.
Ngược lại, mười mấy người phía đối diện kia tuy cũng không kém cạnh, nhưng ăn mặc tùy ý, nhìn qua có vẻ lưu manh, so sánh đối lập hai bên, liền phân rõ cao thấp. Một bên cao lớn, một bên bị áp chế. Một bên vững như tùng, một bên đất bùn rơi rớt….
Nói chung, bất kể phương diện nào bên phía Trương Tư Ninh cũng đều có thể áp chế đối phương!
Nhưng Trương Tư Ninh không phải người liều mạng, mặc dù đôi lúc cô kích động, nhưng không phải không có đầu óc. Ông nội phải tránh không được vui mừng hay buồn giận quá mức, nếu thật sự náo loạn ầm ĩ ở đây, khiến ông nội tức giận không thở được, đó mới là lợi bất cập hại.
Trong bụng thầm mắng ông ba đồ khốn, tiểu Trịnh đến gần hỏi cô bây giờ nên làm gì, Trương Tư Ninh suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho chú nhỏ.
Lúc này, Trương Nghênh Khải không có ở bệnh viện, ông đang trên đường đến đây. Nghe cháu gái nói trước phòng bệnh ông cụ tụ tập mười mấy tên côn đồ, Trương Nghênh Khải đã làm anh em hơn bốn mươi năm với anh trai mình, còn có gì không rõ, ông cau mày nói: “Tư Tư, con đừng vội, chú và thím nhỏ lập tức đến ngay, đừng xích mích với những người đó, dọa tới ông nội không tốt.”
Nghe thấy Trương Tư Ninh ngoan ngoãn đáp lại, Trương Nghênh Khải nhẹ nhàng động viên mấy câu, sau đó mới lộ ra vẻ mặt mất hứng cúp điện thoại.
Lý Mẫn đang lái xe, đợi chồng mình cúp điện thoại xong, bà liền hỏi: “Tư Tư xảy ra chuyện gì sao?”
Trương Nghênh Khải oán giận nói: “Không biết anh cả nghĩ thế nào, tìm mười mấy tên côn đồ canh giữ trước phòng bệnh ông cụ, Tư Tư không biết làm sao nên gọi điện cho tôi. Haizz, sao anh cả lại so đo với đứa bé như vậy, chuyện này lỡ như ông cụ biết được, còn không chọc cho nguy hiểm tính mạng sao!”
Lý Mẫn nghe xong cũng cau mày: “Ông gọi điện cho anh cả, bảo anh ấy đừng làm ẩu, tất cả mọi chuyện nên lấy sức khỏe ông cụ làm trọng, chuyện này ầm ĩ ra, còn không phải khiến người ta chê cười sao.”
Trương Nghênh Khải đành phải gọi điện cho anh trai, nhưng không nghĩ đến ngay cả anh mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, những người đó là thế nào, Trương Nghênh Hoa nói trong điện thoại: “Cho dù tôi muốn dạy dỗ con nhóc đó, cũng không phải ở bệnh viện, trước cửa phòng ông cụ! Có ai ngu vậy không!”
“Chuyện đó…. Anh cả, nếu như không phải anh sắp xếp, vậy là ai làm? Sẽ không gây phiền phức cho chúng ta chứ?”
Trương Nghênh Hoa ở phía bên kia nói: “Không đâu, nếu không phải cậu, không phải tôi, thì chắc chắn là Nghênh Trân, cậu đừng xen vào, để tôi gọi điện thoại cho nó, trước hết cậu đến bệnh viện giải quyết con nhóc kia, đừng để nó làm loạn.”
Vì vậy…..Đợi đến lúc Trương Tư Ninh nhận được điện thoại của chú hai, biết được người làm ra chuyện vi diệu này không phải ông ba đại gia của cô mà là cô nhỏ …..Thật sự không biết nên nói gì cho phải, xem ra hôm qua cô nhỏ đã bị cô kích động.
Nhóm Trương Tư Ninh ở một bên, đối diện cũng có một nhóm khác đứng ngẩn người ra, tuy hai bên không ai nhìn tới ai, nhưng việc giằng co không tiếng động này vẫn khiến bệnh viện hết sức chú ý. Hơn nữa, đây là tầng mười hai, khu vực phòng bệnh của cán bộ, người ở nơi này không có tiền thì chính là có quyền, dù sao cũng không phải người bình thường. Lúc này, hai nhóm người hệt như xã hội đen bày ra dáng vẻ đàm phán thương lượng ở đây, nhìn sao cũng không ổn!
Vì vậy bệnh viện đã điều một giám đốc lên, đi theo sau là một nhóm bảo vệ, hơn nữa còn có bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, nhân viên y tế ….. bốn phía đứng xem, tạo thành một vòng tròn dày đặc xung quanh.
Trương Tư Ninh:......
“Đây là bệnh viện, là nơi chữa bệnh cứu người, nghiêm cấm đánh lộn ẩu đả, cố tình gây chuyện, mọi người hãy mau giải tán đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vị giám đốc mập mạp hơn năm mươi tuổi nói chuyện rất khí thế, hơn nữa bên cạnh ông ta còn dẫn theo hơn hai mươi bảo vệ, tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, không hề sợ cái ác!
Trương Tư Ninh thật sự cảm thấy rất xấu hổ, mười sáu người bên cạnh đều có đeo kính râm, ít nhất còn có cái che chắn, cô ngay cả mắt kính cũng không có, bị người ta vây quanh đuổi đi như vậy, thật là lần đầu tiên trong đời. Có điều cô không thể nào để mình bị thiệt thòi được, tuyệt đối không thể để người ta đuổi ra ngoài, nếu không sau này làm sao đến bệnh viện được!
Vì thế cô gái nhỏ bắt đầu dốc sức phát huy tài năng, vô cùng đáng thương nhìn vị giám đốc đó: “Cháu đến thăm ông nội, bọn họ không cho vào, cháu cũng không biết làm sao, chú à, hay là chú giúp cháu được không?”
Phải biết rằng, đây chính là thời đại lật mặt, mọi người đều là sinh vật cảm tính, vốn trời sinh luôn đồng tình với kẻ yếu, Trương Tư Ninh lớn lên tựa đóa sen trắng, xinh đẹp trong vắt tinh khôi, thanh âm nói chuyện vừa mềm mại vừa dịu dàng, không lẳng lơ nịnh hót, vừa nhìn thấy đã biết ngay là một đứa trẻ tốt, một cô bé ngoan.
Đơn giản mà nói, khuôn mặt Trương Tư Ninh rất đáng yêu.
Ông chú giám đốc cũng không phải là người ngồi không, lớn tuổi như vậy, không thể nào bị hai ba câu vu vơ của cô gái nhỏ lừa bịp. Nhưng bất đắc dĩ dáng vẻ cô gái này rất đáng yêu, tuy bên cạnh là mấy người cao lớn vạm vỡ, nhưng đều mặc âu phục giày da, nhìn qua biết ngay là vệ sĩ, còn phía đối diện, không phải áo thun chính là quần đùi, trên tay còn có hình xăm, rõ ràng là côn đồ phần tử bất lương. Nên ông chú giám đốc liền trực tiếp thiên vị trong lòng.
Bệnh viện không cấm vệ sĩ, mà chỉ cấm côn đồ!
Vì vậy trước khi ông chú giám đốc lửa đạn rời đi, ông đặc biệt dùng những từ rất chính nghĩa nhìn đám côn đồ nói: “Các cậu đang làm gì, đứng canh chừng ở đây có ý gì, đi mau đi mau, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Dù sao hiện tại, ai gặp phải kẻ xấu, cũng đều mở miệng mang cảnh sát ra uy hiếp. Mục đích để dọa những kẻ yêu ma quỷ quái, có thể thấy mấy chú cảnh sát vẫn rất được lòng dân!
Mười mấy tên côn đồ này đúng là do Trương Nghênh Trân sắp đặt, bà ta nghĩ, con bé chết tiệt Trương Tư Ninh kia không phải dẫn người ngang ngược đùa giỡn, không coi ai ra gì sao? Hừ hừ, tìm vài tên vệ sĩ, ai làm không được, vì thế bà ta gọi điện cho cậu em bên chồng, kể qua loa sự việc, rồi tập hợp mười hai người tới, không phải Trương Tư Ninh dẫn theo sáu người sao, bà ta tìm mười hai người, nhiều gấp đôi đấy! Đến lúc đó hù chết con nhỏ kia!
Tóm lại, mấy chuyện này nói lên một điều, đừng bao giờ đánh giá thấp sự trả thù của mấy bà thím trung niên, đôi khi rất có lực sát thương. Mặc dù Trương Tư Ninh không sợ bà ta, nhưng nếu Trương Tư Ninh không kể cho Vệ Cẩm Huyên nghe, anh không sắp xếp người đi theo cô, thì bây giờ tình huống sẽ hoàn toàn đảo ngược, cô sẽ trở thành cải bắp mặc người ức hiếp.
Cho nên, Vệ tổng thật là uy vũ!
Quay lại chuyện chính, mười hai tên côn đồ cắc ké này cũng có thủ lĩnh, trên giang hồ gọi là đại ca Huy. Đại ca Huy cũng không có năng lực gì đặc biệt, nhưng côn đồ bắt nạt kẻ yếu vẫn luôn học một hiểu mười. Vốn dĩ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dẫn theo một nhóm người tới (còn nhiều hơn bên hắn bốn người),hắn đã hơi sợ rồi, hơn nữa người ta vô cùng khí thế không giận tự uy, hắn càng khiếp hơn, nhưng vì sĩ diện, thêm vào đó đại ca đã đồng ý trả cho hắn hai vạn tệ đó! Bây giờ mà bỏ chạy thì rất nhục nhã, sau này làm sao xông pha trên giang hồ được nữa!
Cho nên hắn cố cứng rắn chống đỡ, giữ vững thái độ đối đầu!
Nhưng bây giờ, lãnh đạo của bệnh viện đã đến, bên cạnh dẫn theo hơn hai mươi vệ sĩ cường tráng…..Hơn nữa còn có nhóm người của cô gái xinh đẹp kia, rõ ràng địch mạnh ta yếu, người ta còn ầm ĩ đòi báo cảnh sát! Chuyện này…….Côn đồ nha, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là còng tay và dùi cui của mấy chú cảnh sát!
Vì thế, đại ca Huy nuốt nước miếng xuống, khịt mũi, vung tay lên: “Đi!” Ra lệnh huynh đệ rút lui, vốn dĩ hắn còn muốn giữ lại chút hình tượng, tiếc rằng đám thuộc hạ đàn em so với hắn còn nhát hơn, vừa nghe thấy đại ca nói rút lui, những tên này vui mừng nhanh chóng vọt đi, cũng không đợi thang máy mà chạy thẳng xuống cầu thang bộ.
Trương Tư Ninh:......
Ông chú giám đốc đợi nhóm côn đồ kia đi rồi, liền nói với Trương Tư Ninh: “Nơi này là bệnh viện, cháu dẫn theo nhiều người như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt,” ông suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Cháu đừng sợ đám côn đồ đó sẽ quay lại kiếm chuyện. An ninh bệnh viện rất tốt, tôi sẽ bố trí thêm người tuần tra ở đây, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
Trương Tư Ninh đã diễn trò thì phải diễn cho hết, nếu đã sắm vai đóa sen trắng, vậy phải làm đến cùng, vẻ mặt cảm kích nói: “Chú à, thật sự cảm ơn chú, chú yên tâm, sau này chắc chắn cháu sẽ không dẫn theo nhiều người như vậy lên đây ạ, sẽ để họ đợi trong xe, tuyệt đối không gây chuyện!”
Ông chú giám đốc:......
Vì vậy, đợi đến khi hai vợ chồng Trương Nghênh Khải chạy tới bệnh viện, Trương Tư Ninh đã ở trong phòng bệnh nói chuyện phiếm với ông nội, còn mang bánh đậu xanh không đường vào cho ông cụ ăn, hai ông cháu hết sức hài hòa.
Mặc dù Trương Nghênh Khải và Lý Mẫn bị số người nhiều gấp đôi hôm qua đứng bên ngoài làm cho hoảng sợ, nhưng khi vào phòng cả hai không nói gì, chỉ chào hỏi hai ông cháu, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, rất ấm áp hòa hợp. Rõ ràng, ông cụ không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài, chủ yếu do đây là phòng bệnh dành cho cán bộ, trong phòng còn có một phòng khách, bên trong đầy đủ mọi thứ, lại có nhân viên y tế chăm sóc, còn có cả cách âm, bên ngoài cũng không thật sự ầm ĩ, nên ông cụ không hay biết cũng là chuyện bình thường.
Sau khi xác định ông cụ và cháu gái không có việc gì, Trương Nghênh Khải đi ra ngoài gọi điện cho anh trai. Kể lại những chuyện vừa xảy ra, anh trai hiện đang bàn công việc ở bên ngoài, trước mắt không đến được.
“Con nhóc chết tiệt kia, rốt cuộc nó kiếm ở đâu ra lắm người vậy!” Trương Nghênh Hoa không chú ý chuyện gì khác, chỉ để ý số người đi theo con gái mình mà em trai vừa nói.
Thật ra Trương Nghênh Khải cũng rất tò mò, cho dù là vệ sĩ, nhưng khí thế như vậy không phải muốn là có thể tùy tiện tìm được, qua một đêm mà có hơn mười người, đối với người không có quan hệ gì đặc biệt ở Phúc Kiến như cháu gái mà nói, thật không đơn giản.
Mãi đến giữa trưa, khi Trương Tư Ninh rời đi, Trương Nghênh Trân cũng không ló đầu ra, có lẽ do cảm thấy quá mất mặt. Lý Mẫn và Trương Nghênh Khải tiễn cô ra ngoài, Trương Tư Ninh liền nói chút chuyện trước đó cho họ nghe: “Những người đó vừa nhìn thấy đã biết không phải người tốt, cô nhỏ cũng quá bất cẩn rồi, cho dù tức giận cháu, cũng không nên kêu người như vậy vào bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Trương Nghênh Khải cũng biết em gái mình nhiều khi não đột xuất thẳng tuột, Lý Mẫn ở bên cạnh nói: “Tư Tư, cô út của con từ nhỏ đã mạnh mẽ như vậy, thật ra cô ấy cũng không có ý xấu đâu, có lẽ chỉ muốn dọa con thôi, con đừng suy nghĩ nhiều. Ngày kia, ông nội đã phải làm phẫu thuật, chuyện này không thể có chút sơ suất, chú thím đều biết con là đứa bé ngoan, chuyện hôm nay con làm tốt lắm, biết để ý đến toàn cục.”
Trương Tư Ninh mỉm cười: “Chú thím út, tuy con dẫn theo những người này, nhưng thật sự không có ý gì khác, chỉ vì bạn trai con biết tình huống bên này lo lắng con trở về chịu thiệt thòi, nên mới cho nhiều người đi cùng. Chỉ cần người khác không phiền toái gì đến con, con cũng sẽ không tự nhiên đi gây chuyện, nếu con thật sự muốn trả thù, Hàng Yến và thằng nhãi con kia không thể nào sống yên ổn lâu vậy đâu ạ.”
Trương Tư Ninh sao không nghe ra được mấy lời của thím út vừa vỗ về vừa mang ý dò xét chứ, sở dĩ lần này cô trở về, cũng không có ý định hàn gắn mối quan hệ tình cảm với những người trong nhà, cô chỉ vì ông nội - người đã yêu thương cô từ nhỏ nên mới trở về thăm ông, còn những chuyện khác, cô không muốn nghĩ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.