Nghe thấy những lời thẳng thắn của cô, tâm tư Vệ Cẩm Huyên lần nữa nóng bừng lên, ánh mắt sáng rực như lửa. Nhưng thoáng cái sau đó chỉ có thể cười khổ, cúi đầu hôn lên mắt cô: “Anh biết bây giờ em không muốn.” Anh thở dài rồi lật mình xuống khỏi người cô.
Cô cũng không buông tha, liền bò úp sấp lên ngực anh, ngón tay trêu chọc cằm anh, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh biết em không muốn?”
Vệ Cẩm Huyên ôm lấy cơ thể cô, nghiêm túc trả lời: “Lúc em nói lăn giường, thoáng ngập ngừng, vừa rồi anh và em đối mặt nhau, em lại tránh né đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hơn nữa thân thể cứng đờ, thắt lưng cũng căng cứng, cho thấy em khẩu thị tâm phi, chỉ vờ giả mạo tự xưng trang hảo hán mà thôi.”
Quả thật chuyện đó khiến Trương Tư Ninh rối rắm, không nghĩ anh lại quan sát cẩn thận đến vậy.
Chỉ có điều, cái gì mà ‘mạo xưng trang hảo hán’… -_-, đây là đang chế giễu cô, châm chọc cô sao?
Những gì liên quan tới việc giận dỗi hôm nay, cả hai đều không nhắc lại, cứ để như vậy trôi qua, nhưng trong lòng Vệ Cẩm Huyên hiểu rõ, nếu còn có lần sau chắc chắn bé con này sẽ làm ầm ĩ lên, đoán chừng so với lần này còn dữ dội hơn, sẽ không thèm nói lý lẽ nữa, nên anh quyết định, sau này chân không thoải mái sẽ không cố chịu đựng, chỉ ăn ngay nói thật mới có thể bình an vô sự.
Chuyện này xem ra Trương Tư Ninh đã giành được thắng lợi bước đầu.
Vì trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-den/1278929/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.