Rời khỏi trung tâm môi giới nhà đất, Trương Tư Ninh lái xe tới Carrefour dạo một vòng, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, định buổi tối về nhà ăn lẩu. Lúc đợi đèn xanh, tâm huyết dâng trào liền nhắn tin hỏi Vệ Cẩm Huyên buổi tối có về nhà ăn cơm không, tin nhắn vừa gửi đi, chưa được bao lâu đã có người gọi tới, là Vệ Cẩm Huyên, khóe miệng Trương Tư Ninh khẽ cong lên, nhưng vờ làm cao không thèm bắt máy ngay mà để rung thêm một lúc, sau đó rì rì như rùa nhấn nút trả lời, giọng biếng nhác ‘alo’.
Vệ Cẩm Huyên ở đầu bên kia trực tiếp hỏi: “Buổi tối muốn ăn cơm với anh sao?”
Trương Tư Ninh cười hứ một tiếng, vốn định nói: “Anh tự kiêu quá đó”, nhưng đến khóe miệng lại thành ra: “Đúng ạ, muốn ăn cơm với anh thì làm sao đây?”
Vệ Cẩm Huyên nghe xong bật cười, nhẹ nhàng nói: “Em đã ra lệnh, anh sao dám không tuân theo.”
Trương Tư Ninh nghe xong vô cùng cao hứng, nhưng cái miệng nũng nịu lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không cần miễn cưỡng, không muốn về cũng không sao, em và thím Tào có thể ăn nhiều hơn một chút.”
Đối với cái miệng lẻo lự nghĩ thế này nói thế khác, tâm miệng bất nhất của cô, Vệ Cẩm Huyên trực tiếp thòng lại ba chữ: “Nhóc lừa đảo.”
Trương Tư Ninh xí một tiếng, thấy đèn đỏ phía trước nhấp nháy mấy cái rồi chuyển sang đèn xanh, cô vừa khởi động lại xe vừa lém lỉnh đối đáp với anh: “Em là nhóc lừa đảo, vậy anh là gì?”
Nhưng anh không tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-den/1278924/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.