Chương trước
Chương sau
Chương 43: Tiếp tục?
“Bảo bối, em không biết sáng nay* em đẹp như thế nào đâu, nếu như không phải ở phim trường có người…”
*raw là chiều nhưng chương trước nói quay cảnh buổi sáng nên mình sửa lại theo logic
Giọng anh trầm thấp mê người, ám chỉ ý đồ của anh, lời phía sau cũng không nói hết. Mặt cô đỏ lên, rất rõ điều mà anh vẫn chưa nói kia.
Mẹ kiếp, người này hóa ra là âm mưu đã lâu rồi! Khó trách biểu cảm lúc sáng của anh không được bình thường. Hóa ra là cứ luôn nghĩ tới chuyện này.
Anh nói nhỏ bên tai cô, không ngừng dụ dỗ cô, “Tinh Tinh, còn rất nhiều bαo ƈαo sυ chưa dùng, chúng ta không thể lãng phí tài nguyên được! Hửm?”
Hà Tinh Tinh: “...”
Âm cuối dịu dàng đến tê dại, toàn bộ khí nóng phả lên mặt cô. Hà Tinh Tinh cả người run rẩy, dường như có một dòng điện công kích, chạy dọc toàn thân. Cô bị anh trêu chọc khiến trái tim run lên kịch liệt. Lý trí cũng bị tiêu tan từng chút chẳng còn lại bao nhiêu.
Rõ ràng là lừa gạt thành quen nhưng lần nào anh cũng thành công thực hiện được ý đồ.
Hứa Tinh Tinh muốn đẩy anh ra nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể thoát ra được.
Rõ ràng là cô muốn ngăn cản nhưng lần nào đến cuối cùng cũng đều bị anh kéo lên thuyền.
Sao cô lại không có bản lĩnh như thế chứ! Mới trêu ghẹo có chút đã không chịu được rồi.
Bác sĩ Hà nghĩ nghĩ bỗng cảm thấy thật bi thương!
Nửa từ chối nửa đồng ý, quần áo lộn xộn, mắt nhìn ra được ý đồ tiếp theo của Hứa Mộ Sênh. Thật là trùng hợp, đúng vào thời khắc then chốt này điện thoại trong túi quần của Hứa Mộ Sênh bỗng nhiên kêu lên.
Hứa Mộ Sênh: “...”
Trong khoảnh khắc chuông điện thoại vang lên, Hà Tinh Tinh cảm nhận được rất rõ cơ thể Hứa Mộ Sênh hơi run lên, bàn tay lớn liền dừng lại.
Nhưng chỉ chớp mắt, anh lại tiếp tục động tác dang dở.
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô cạn lời rồi, hóa ra người này căn bản không định nghe điện thoại!
Đáng tiếc ông trời dường như không muốn anh được như ý nguyện. Điện thoại vào lúc không thích hợp vẫn cứ reo lên không ngừng.
Tiếng chuông rất lớn giống như bùa đòi mạng liên tiếp từng đợt quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
Hứa Mộ Sênh hạ quyết định không để ý đến nó rồi. Anh tiếp tục hôn lên mặt Hà Tinh Tinh, vẻ mặt mê ly, say mê quên đời. Giống như uống được rượu mạnh nồng độ cao, hai mắt mơ hồ đỏ, sắc mặt ửng hồng.
Người đàn ông một khi nổi lên tìиɦ ɖu͙ƈ, lý trí liền mơ hồ. Trong đầu lúc này chỉ còn lại một chuyện duy nhất.
Anh muốn có được Hà Tinh Tinh. Ai cũng không thể ngăn cản.
Tiếng chuông liên tục reo lên gần một phút, cuối cùng cũng ngừng lại rồi.
Hứa Mộ Sênh thấy tiếng chuông đã dừng lại, cả người cũng thả lỏng theo. Cuối cùng cũng có thể không vướng bận gì mà làm chuyện thiêng liêng rồi. Tiếng chuông quỷ quái quả thật quá đáng ghét!
Nhưng không ngờ tới một lúc sau, tiếng chuông đáng chết kia lại vang lên như quỷ hồn.
Hứa Mộ Sênh: “...”
Hà Tinh Tinh: “...”
Anh bị tiếng chuông quấy nhiễu khiến tâm tình khó chịu. Thân mật với bạn gái một chút mà cũng không được yên. Nếu như có thể, anh nhất định sẽ bóp chết người đang gọi điện thoại cho anh lúc này.
Bộ dáng bực bội của Hứa Mộ Sênh khiến Hà Tinh Tinh hơi buồn cười. Chuyện tốt bị cắt ngang, tất cả mọi đàn ông đều sẽ có phản ứng như thế, cho dù là Hứa Mộ Sênh thường ngày ổn trọng kiềm chế tốt cũng sẽ vậy thôi.
Cô nhịn cười, đề nghị: “Thầy Hứa, anh vẫn nên nghe điện thoại đi, sợ là tìm anh có việc gấp.”
“Đáng chết!” Hứa Mộ Sênh hừ lạnh, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Sau đó anh dừng lại hành động dang dở, tay phải rời khỏi người cô, đút tay vào túi lấy điện thoại ra.
Cô cho rằng anh muốn nghe điện thoại, liền kéo lại quần áo tử tế, thức thời rời khỏi anh.
Ai ngờ anh nắm lấy cổ tay cô, lại ép cô lại trên tường, hơi nhíu mày nói: “Đứng im!”
Một bàn tay chống lên bức tường lạnh lẽo, vây cô lại. Anh thậm chí còn không thèm nhìn màn hình, trực tiếp ấn tắt máy, sau đó ném điện thoại xuống đất. Nghiêng người cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai trắng mịn của cô, động tác liền mạch lưu loát. Giọng nói ép xuống vô cùng thấp, “Tiếp tục?”
Hà Tinh Tinh: “...’
Bác sĩ Hà lập tức muốn khóc không ra nước mắt, lặng lẽ tưởng niệm mình ba phút.
Một tiếng “tiếp tục” nghe thì giống như đang trưng cầu ý kiến của cô, nhưng trên thực tế người đàn ông sớm đã mạnh mẽ làm chủ tất cả. Anh hôn cánh môi mềm mại của Hà Tinh Tinh, đặt cô nằm lên nền nhà.
Hà Tinh Tinh muốn khóc rồi, đầu ngón chân co rụt lại, cuống cuồng ngăn anh lại, giọng nói run rẩy: “Thầy Hứa… đừng ở đây… đừng…”
Hứa Mộ Sênh giả lơ đi, nụ hôn nóng rực như lửa một khắc cũng không ngừng lại, trút xuống nụ hôn tinh tế tê dại.
Bị làm phiền một trận, Hứa Mộ Sênh sớm đã không còn nhẫn nại nữa. Làm gì còn đợi đi lên giường nữa.
“Anh thích ở trên sàn nhà hơn.” Anh nói với cô bằng giọng hơi khàn, tinh thần phấn khởi.
Hà Tinh Tinh: “...”
Bất thình lình, trong đầu Hà Tinh Tinh liền trống rỗng, hai mắt mơ hồ. Vô số kɦoáı ƈảʍ không ngừng lan tỏa trong cơ thể cô. Sự vui thú cực điểm nghiền nát tất cả ý thức của cô. Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ. Chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng hình tòa nhà cao chọc trời ẩn hiện bên ngoài cửa sổ. Một góc bầu trời xanh thẳm còn được nó tô điểm nổi bật lên, một màu xanh vô cùng thuần túy, không vướng bận một chút tạp chất nào. Rèm cửa nhạt màu ẩn hiện theo làn gió nhẹ.
Cô giống như đang nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ là khuôn mặt dịu dàng của Hứa Mộ Sênh, anh dùng giọng nói khiêu gợi trầm thấp dịu dàng gọi từng tiếng “Tinh Tinh”.
Từng trận sóng đập cuốn theo mọi thứ ập tới Hà Tinh Tinh, vành mắt cô hơi ướt, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt, rơi vào trong tim Hứa Mộ Sênh.
------------------
Hà Tinh Tinh ngủ rất sâu. Dường như đang mơ một giấc mơ xa xăm mà yên tĩnh. Khuôn mặt khi ngủ rất yên tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Bên cạnh Hứa Mộ Sênh mặc áo choàng tắm, hoàn toàn không hề buồn ngủ.
Anh đi dép lê tới nền đất vừa hoan ái lúc nãy, một chiếc điện thoại nhỏ đang nằm yên tĩnh trên nền đất.
Anh cúi người xuống nhặt lên, nhẹ nhàng mở nguồn.
Thông báo tin nhắn liên tiếp. Hơn mười cuộc gọi nhỡ. Anh mở ra, lướt một lượt, có cuộc gọi từ của bố anh Hứa Định Viễn, còn có của Ngôn Uyên và trợ lý Tống nữa.
Còn có một tin nhắn wechat.
― “Tiểu Hưu, ông con ốm nặng, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện. Ông hy vọng có thể gặp con lần cuối.”
Ánh mắt anh dừng lại trên hàng chữ đen, vô cùng chướng mắt. Lồng ngực ngột ngạt, như có thứ gì đó chặn ngang trong lòng ngực khiến anh vô cùng khó chịu.
Ném điện thoại sang một bên, anh đi thay quần áo.
Buổi chiều còn có cảnh quay nữa.
Thay xong quần áo, Hà Tinh Tinh vẫn đang ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cơ thể cô mềm yếu, thể lực thường xuyên không chống đỡ được, lần nào cũng không chịu nổi sự dày vò của anh, có mấy lần còn ngất đi khi đang làm dở. Vì thế lần nào xong việc cô cũng ngủ rất lâu.
Anh cúi người hôn lên khuôn mặt cô, vừa định ra ngoài liền có người tới gõ cửa.
Ngôn Uyên và trợ lý Tống đang đứng bên ngoài cửa.
Anh vừa mở cửa, người đại diện Ngôn liền phủ đầu hét lớn: “Mộ Sênh cậu làm sao thế, gọi điện thoại cũng không nghe máy.”
“Nhỏ tiếng thôi, Tinh Tinh đang ngủ!” Hứa Mộ Sênh khẽ nhắc nhở, đóng cửa lại, “Ra ngoài nói.”
Ngôn Uyên: “...”
Ban ngày ban mặt mà Hà Tinh Tinh lại ngủ, hơn nữa Hứa Mộ Sênh còn vừa tắm xong, tóc vẫn còn chưa khô hẳn, lúc nãy gọi điện thoại còn không nghe máy. Người đại diện Ngôn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Nếu là bình thường anh nhất định phải trêu chọc Hứa Mộ Sênh một phen. Nhưng hôm nay có chuyện gấp, anh nào có thời gian với những chuyện đó chứ, nói luôn: “Bố cậu gọi điện cho tớ nói cậu dừng lại công việc hôm nay, quay về đó một chuyến, ông Hứa bệnh nặng, không chống đỡ được nữa.”
Hứa Mộ Sênh làm như hoàn toàn không nghe thấy, phân phó trợ lý Tống: “Lái xe, đến phim trường.”
Ngôn Uyên: “...”
“Mộ Sênh cậu rốt cuộc có nghe thấy lời tớ nói không? Này… cậu đợi tớ với! Đừng đi nhanh như thế…” Ngôn Uyên chạy theo phía sau, lải nhải không ngừng.
“Ngôn Uyên.” Hứa Mộ Sênh bỗng dưng dừng bước, nói: “Chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi, cậu không phải không biết tình hình gia đình tớ. Ông tớ sống hay chết cũng không hề liên quan đến tớ. Tớ và mẹ đã rời khỏi Hứa gia từ lâu rồi.”
“Tớ biết, tớ chỉ sợ sau này cậu hối hận. Cho dù ông nội có sai lầm cỡ nào, hôm nay cũng là người sắp chết, cậu cần gì phải tính toán với một người sắp chết… Dù nói thế nào đó cũng là ông nội cậu…”
“Đừng nói nữa!” Hứa Mộ Sênh ngắt lời Ngôn Uyên, có chút kiềm chế, “Nói thêm một câu nữa chúng ta không cần làm anh em nữa!”
-------------------------
Đến phim trường, Hứa Mộ Sênh ở trong phòng trang điểm đợi thợ trang điểm tới hóa trang cho anh. Buổi chiều còn có cảnh chưa quay.
Người trang điểm vẫn chưa tới, trái lại đạo diễn Hoắc lại tới.
Đạo diễn Hoắc nói: “Thầy Hứa, bố cháu gọi điện thoại cho chú, nói ông cháu bệnh nặng, hy vọng chú cho cháu nghỉ để cháu về xử lý việc gia đình. Cháu biết đấy, chú không phải người không nói chuyện tình cảm. Gặp phải chuyện này, cháu chỉ đành trở về một chuyến. Cảnh quay của cháu tạm hoãn hai ngày không vấn đề gì. Chúng ta có thể quay cảnh khác trước.”
Đạo diễn Hoắc không rõ tình hình thực tế gia đình Hứa Mộ Sênh. Chỉ biết ông nội của Hứa Mộ Sênh bệnh nặng. Người làm cháu đích tôn nên quay về ngay. Ông rất biết cách đối nhân xử thế nên tạm hoãn lại tiến độ quay phim.
Không ngờ rằng Hứa Mộ Sênh nói luôn: “Không cần tạm hoãn, cứ tiếp tục quay!”
Đạo diễn Hoắc: “...”
-------------
Khi Hứa Định Viễn tìm Hà Tinh Tinh, cô vừa mới tỉnh ngủ.
Dường như không kịp chỉnh trang lại bản thân, liền trực tiếp nhận điện thoại của ông.
Từ khi biết Hứa Mộ Sênh là cháu trai của ông Hứa, cô liền biết tất cả về Hứa gia. Để mọi chuyện không trở nên khó giải quyết, cô cũng cẩn thận giấu mọi chuyện với bố mẹ. Bố mẹ chỉ biết cô và cháu trai Hứa gia có liên lạc, nhưng hoàn toàn không biết bọn họ hiện đang yêu nhau. Cũng không biết Hứa Định Viễn từ đâu biết được số điện thoại của cô ở đâu.
Cũng đã có số của cô rồi, chắc đã sớm biết được thân phận của cô. Xem ra, bên phía bố mẹ cũng không giấu được nữa rồi.
Hứa Định Viễn nói rõ tình hình với cô, cũng nói: “Hy vọng cháu có thể khuyên Tiểu Hưu, để nó về nhà một chuyến. Ông cụ từ nhỏ có hơi nghiêm khắc với nó, nhưng xuất phát điểm cũng là vì tốt cho nó. Hai người từ nhỏ đã không thân thiết, nhưng nói thế nào cũng là huyết thống tình thân, xương cốt bị đánh gãy vẫn còn kinh mạch. Ông nội đang ở giai đoạn hấp hối, nó cũng không quan tâm quay về một chuyến.”
Hà Tinh Tinh giống như đang nghe thấy một chuyện cười lớn. Ông Hứa lên kế hoạch tính toán luôn cả cuộc hôn nhân và cuộc đời của cháu trai, chỉ bởi vì muốn lót đường cho tiền đồ chính trị của con trai, Hứa Định Viễn vậy mà lại nói thành nghiêm khắc với Hứa Mộ Sênh, là vì tốt cho anh. Người này còn có thể đổi trắng thay đen như thế nào nữa đây?
Trước đây nghe Hứa Mộ Sênh nhắc tới những chuyện phiền lòng về Hứa gia, cô cũng không có ấn tượng sâu sắc lắm. Bây giờ nghe thấy Hứa Định Viễn đích thân nói ra, cô mới ý thức được, hóa ra những năm đó một mình Hứa Mộ Sênh phải chịu đựng nhiều như vậy.
Rõ ràng là xuất thân từ gia đình lừng lẫy, lại không hề được gia tộc che chở một ngày nào. Mặc dù đã sớm rời khỏi gia tộc mà mình sinh ra, người Hứa gia vẫn còn muốn can thiệp vào cuộc đời của anh.
Lần đầu tiên Hà Tinh Tinh ý thức được, đối với Hứa Mộ Sênh mà nói huyết mạch tình thân còn có một mặt tàn nhẫn vô tình như thế.
Cô thấy đau lòng cho Hứa Mộ Sênh. Sinh ra trong một gia tộc như vậy, người bình thường nào có thể chịu đựng sự dày vò tinh thần tàn khốc như thế.
Cô nắm chặt điện thoại, trong lòng dâng trào mãnh liệt, cảm xúc lên xuống kịch liệt. Cô hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén cảm xúc của bản thân. Cô sợ một khi mình kích động sẽ chửi ầm lên với Hứa Định Viễn.
Những người này là loại người gì vậy? Đây mà người thân sao, là ma quỷ đội lốt người mới đúng!
Cô nắm chặt tay lại, giọng nói lạnh lẽo: “Xin lỗi, cháu trước nay chưa từng muốn chi phối quyết định của anh ấy. Bất luận anh ấy quyết định như thế nào cháu cũng đều ủng hộ anh ấy vô điều kiện. Chuyện anh ấy chán ghét, cháu cũng chán ghét. Có trở về hay không đều phụ thuộc vào ý muốn của anh ấy.”
-------------------------
Trong phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện trực thuộc viện Đại học C.
“Sao rồi?” Hứa Định Viễn vừa tắt điện thoại, ông Hứa nằm trên giường bệnh liền ngồi thẳng dậy lo lắng hỏi.
Hứa Định Viễn cất điện thoại vào trong túi quần, thấp giọng nói: “Nha đầu kia rất quật cường, không chịu giúp đỡ.”
Ông Hứa lộ vẻ lo lắng, “Vậy phải làm sao đây? Lão nhị Chu gia không phải là ngọn đèn hết dầu! Vốn là muốn Tiểu Hưu và con gái Hà gia cùng nhau quay về, để cho ngoại giới viết mấy bài báo, lão nhị Chu gia cũng không dám ngang ngược như thế với Hứa gia chúng ta nữa. Nhưng giờ Tiểu Hưu căn bản là không chịu về.”
“Bố, bố yên tâm đi, Tiểu Hưu không về cũng không sao. Cuộc liên hôn của Hứa gia với Hà gia cũng trốn không thoát được. Trừ phi nó chủ động từ bỏ Hà Tinh Tinh. Con thấy tình cảm nó dành cho cô gái này rất sâu đậm đó. Chỉ cần hai nhà Hứa Hà liên hôn thành công, Thịnh gia ắt sẽ đứng về phía chúng ta, có sự ủng hộ của Thịnh gia, Chu gia cũng không dám làm gì chúng ta đâu.”
Ông Hứa phun một ngụm nước bọt, lạnh lùng nói: “Con đừng vui mừng quá sớm. Người đứng đầu của Thịnh gia bây giờ là lão tam, người này mới là người có tiếng nói mạnh nhất. Thịnh Diên An chẳng qua chỉ là con lạc đà ốm yếu bệnh tật, vùng vẫy trước cái chết mà thôi. Bố khuyên con bớt phóng túng lại một chút, đừng ở bên ngoài làm càn. Nếu như con dám đụng tới con gái Chu gia, đừng nói là người Chu gia, chính bố sẽ đánh chết con! Nếu như con cả gan để cả Hứa gia tuẫn táng theo con, cho dù bố có tới âm tào địa phủ cũng không bỏ qua cho con đâu!”
Lời của ông Hứa đã nói ra nhưng Hứa Định Viễn không nghe lọt tai một chút nào. Lúc này, trong đầu ông toàn là bộ dáng mềm mại của người phụ nữ đó khi nằm dưới thân ông, thực sự khiến cho xương cốt cơ thể hao mòn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.