Vào đêm tháng tư, ngay cả gió cũng ấm áp.
Trên hàng rào gỗ của nhà họ Giang mọc đầy hoa tường vi màu đỏ, cành cây dưới gió đêm thổi qua, trái phải lay động.
Khương Tri Nghi nhẹ nhàng hít sâu một hơi, vừa mới tranh chấp với mấy người kia, cô bị quản đốc kia nắm cổ tay quăng lên tường phía sau, trên cánh tay trầy xước một mảnh da thật lớn.
Giang Nhiên rũ mắt đứng bên cạnh cô, đôi môi mỏng mím chặt, bộ dạng tức giận.
Khương Tri Nghi vốn cảm thấy mình không có gì sai.
Tiếng phá dỡ ầm ĩ đến mức cô không ngủ được, ngày mai còn muốn thi thì ra ngoài ngăn lại không phải là đúng sao?
Nhưng lúc này bị Giang Nhiên nhìn chằm chằm như vậy, tâm lý cô không hiểu sao lại có chút chột dạ. Cô cắn cắn môi, ngón tay vươn tới túm lấy vạt áo anh, nhỏ giọng hỏi: "Giang Nhiên, cậu có tức giận không?"
Giang Nhiên hừ cười một tiếng: "Tôi giận cái gì?"
Chính là tức giận thôi.
Khương Tri Nghi bắt đầu thuận lông: "Tôi sai rồi."
Giang Nhiên liếc xéo cô, Khương Tri Nghi nói: "Nhưng tôi không biết tôi sai chỗ nào."
Hiện tại cô càng lớn gan trước mặt Giang Nhiên, đã nắm vững kỹ năng làm cho người ta tức giận hơn.
Giang Nhiên nói: "Có bao giờ nghĩ tới, vừa rồi nếu không phải ông nội bị đánh thức, kêu tôi ra ngoài xem có chuyện gì thì bây giờ cậu làm sao?"
Khương Tri Nghi kinh ngạc: "Cùng lắm thì tôi về nhà, bọn họ chắc là... Nó sẽ không đi quá xa, phải không?"
Giang Nhiên cười lạnh liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-do-doi-cau-tan-hoc/360204/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.