Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, quần jean màu xanh, dây tai nghe treo trên cổ, mái tóc đen mềm mại buông xuống trán.
- Thật ra anh vẫn là học sinh trung học.
Nhưng bộ dạng của anh quá thành thạo, giống như một người bình thường trong cuộc chơi vậy.
Lúc này lộ ra thân phận học sinh trung học, có chút xấu hổ.
Thẩm Tuyến đứng ở đầu cầu thang nhìn bọn họ.
Người khác không biết Giang Nhiên, cảm thấy anh thong dong không sợ hãi, nhưng là do anh quá quen thuộc.
Anh từ lúc nói chuyện có một chút nhỏ bé, có thể nghe ra tiếng nói bậy của anh một cách dễ dàng, khác với vẻ ngoài không sợ trời không sợ đất kia của anh.
Con người có điểm yếu, mới biết sợ hãi.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người cô gái được anh cẩn thận che chở bên cạnh, cô đưa lưng về phía đám người, không nhìn thấy mặt ai.
Bóng lưng rất gầy, nho nhỏ, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh mà trắng nõn.
Có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra, nhưng tư thế cô áp sát anh, lộ ra mười phần tin tưởng.
Gợi nhớ đến những con chim bói cá đang nghỉ ngơi trên lá lau sậy xanh biếc vào mùa hè.
Anh ấy thu hồi ánh mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn cầu thang hai cái, nói: "Như vậy đi, cô gái thì thôi, Giang Nhiên lên sân khấu hát cho mọi người một bài, chuyện này coi như xong."
Ông chủ đã lên tiếng rồi, những người khác không còn lý do để tiếp tục làm khó bọn họ.
Trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-do-doi-cau-tan-hoc/277269/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.