Từ Bắc Kinh đến đường cao tốc phía nam thành phố phải đi qua một khu rừng ngô đồng dài.
Đầu mùa thu, lá ngô đồng khổng lồ đã có chút ngả vàng, những chiếc lá rừng che khuất bầu trời chỉ lộ ra những điểm sáng nho nhỏ.
Cảnh Thư Minh và Lưu Nham vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ, Khương Tri Nghi vừa hỏi, hai người đồng loạt trầm mặc, nhìn phía sau gáy Giang Nhiên, chắc là không biết lời này có nên nói hay không.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Thư Minh to gan, rầu rĩ tố cáo: "Chỉ có vài bài hát kia, cái gì mà "Biển yên tĩnh mùa hè năm đó", "Ngày nắng", "Sao sáng"..."
Tất cả đều là những bài hát mà anh từng nghe với Khương Tri Nghi.
Khương Tri Nghi hơi sửng sốt, nghe Cảnh Thư Minh tiếp tục tố cáo: "Từ lúc tôi quen cậu ta thì cậu ta đã nghe, đến bây giờ vẫn còn nghe, cũng không hiểu sao nghe mãi không hết."
Anh vò đầu bứt tai, nhưng cũng không nói ra, đó chính là lần đầu tiên anh nhận ra Giang Nhiên có người trong lòng, vì anh ta đã lặp đi lặp lại những bài hát này.
Anh còn nhớ rõ, lúc Giang Nhiên vừa tới, cực kì trầm mặc, nửa ngày không nói được một câu.
Đều là thiếu niên trẻ tuổi dồi dào sức sống, vừa từ bốn phương tám hướng đi tới nơi này, còn thô sơ và chưa thuần hóa.
Vào thời điểm đó, nhiều người không thích anh.
Gầy như thân cây, làn da lại trắng như một cô bé.
Vì thế mọi người đều cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-do-doi-cau-tan-hoc/2161621/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.