Giang Nhiên dừng lại, thấp giọng nói: "Đã từng viết."
Khương Tri Nghi nói: "Tôi chưa bao giờ nhận được."
Giang Nhiên nói: "Đợi đến Tây Thành, tôi sẽ đưa cho cậu."
Khương Tri Nghi nói: "Tôi không cần."
Giang Nhiên cúi đầu nhìn cô không nói gì, Khương Tri Nghi nói: "Thời gian tôi cần nó nhất cũng đã qua rồi."
Cô giơ tay lên, ngón tay xẹt qua cằm Giang Nhiên, sau hơn nửa đêm, chỗ này đã mọc ra râu nhạt, có một chút đâm vào tay.
Khương Tri Nghi nói: "Giang Nhiên, đã có một thời gian, tôi thật sự rất rất hận cậu."
Giang Nhiên vẫn cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Ừm."
Khương Tri Nghi nói: "Sau này tôi không hận cậu nữa, tôi bắt đầu oán trách bản thân mình, oán trách bản thân tại sao không thể quên được cậu, sau khi gặp cậu thì lại dễ dàng tha thứ cho cậu."
Giang Nhiên nắm lấy bàn tay đang mê mẩn trên mặt anh, đặt vào lòng bàn tay mình: "Vậy cậu đừng tha thứ cho tôi."
"Ừm."
"Để tôi một lần nữa theo đuổi cậu, có được không?" Cằm Giang Nhiên cọ cọ trán cô.
Khương Tri Nghi bị đâm trúng, lui về phía sau, ngẩng đầu lên: "Theo đuổi một lần nữa là có ý gì?"
Giang Nhiên nói: "Ý là đuổi theo lại."
Khương Tri Nghi nói: "Không cảm thấy trước kia cậu có theo đuổi tôi, cậu rất hung dữ."
Giang Nhiên nói: "Tôi xin lỗi."
Thái độ của anh nhẹ nhàng đến mức Khương Tri Nghi cố tình tìm lý do để công kích nhưng không được, cô đưa tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-do-doi-cau-tan-hoc/2161607/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.