"Ta."
"Nàng nghĩ bản vương sẽ cho nàng cơ hội?" Thẩm Nhược Kiều vừa định nói, hắn đã nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói đầy đe dọa: "Ta lập tức cho người đánh chết tên phế vật Bách Lý Văn Dương đó!"
"Ồ," Thẩm Nhược Kiều thản nhiên nói, "Ngài muốn đánh chết hắn thì cứ đánh chết hắn. Nói với ta làm gì? Hắn cũng chẳng phải người của ta? Vương gia, ngài muốn báo thì báo với Thẩm Ngữ Yên mới phải."
Nghe vậy Mộ Dung Vũ hơi giật mình: "Nàng không ý kiến?"
Thẩm Nhược Kiều lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó cười ngọt ngào: "Sao ta phải có ý kiến? Đương nhiên, nếu ngài muốn giết vị hôn phu của ta, ta mới có ý kiến, chẳng hạn như bây giờ.."
"!"
Mộ Dung Vũ cau mày sau một lúc, một cảm giác đau đớn truyền đến từ mép vết thương.
Thẩm Nhược Kiều, nữ nhân đáng chết đó, lại nhéo mép vết thương của hắn, nhìn hắn với ánh mắt kiêu ngạo, thanh âm đe dọa cũng vang lên "Mộ Dung Vũ, ngài dám làm ngơ lời nói của ta đúng không? Vị hôn phu của ta, ngoại trừ ta ra, không ai được phép giết chết hắn, bản thân ngài cũng không được."
"Thẩm Nhược.."
"Im miệng, nằm xuống!" Thẩm Ngọc Kiều ngắt lời hắn, tức giận nhìn hắn: "Sự tận lực của ta không phải công sức sao? Sự đóng góp của ta không phải công lao sao? Nếu ngài còn không coi trọng công sức của ta, ta ở trên người ngài lập tức đâm thủng một lỗ, xem ngài làm thế nào ngông cuồng!"
Mắng xong, nàng tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dinh-hon-ta-mac-hy-phuc-cuong-hon-vuong-gia/3543458/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.