"Mẫu thân, Như Ca.."
"Câm miệng!" Lão phu nhân ngắt lời hắn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói từng chữ: "Đã là khẩu dụ của Thái hậu, không phải cứ ta nói là được. Ngươi có quỳ xuống xin ta cũng vô dụng."
"Suy cho cùng đó cũng là lỗi của nàng ta, nếu nàng quản gia tốt, tại sao Thái hậu lại trừng phạt nàng? Ngươi đáng ra nên vui mừng, Thái hậu vậy mà chỉ phạt nàng ở phật đường suy ngẫm."
Thẩm Trí Hằng ấp úng, vốn dĩ muốn thay Tô Như Ca nói vài câu. Nhưng nhìn thái độ của Lão phu nhân lúc nào, có vẻ như nói gì cũng vô dụng.
"Việc thứ hai thì sao?" Lão phu nhân lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏi.
Sau đó thấy vẻ mặt Thẩm Trí Hằng tối sầm lại một chút, trong mắt bà hiện lên vẻ chán ghét.
"Có phải là về Thẩm Nhược Thần?" Lão phu nhân bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng giật mình, "Mẫu thân đã biết?"
Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Việc lớn như vậy ta làm sao không biết? Sao, Nhược Kiều đem hắn về, ngươi muốn phản đối?"
"Nó chỉ là một tên con hoang, vì mặt mũi của Thẩm gia, ta để nó mang họ Thẩm, thật là quá xấu hổ, nó còn muốn thế nào nữa?"
Thẩm Trí Hằng tức giận, "Nó không phải nên biết thân biết phận sao? Bây giờ còn dám ngang nhiên hồi phủ, nó muốn đối phó với ai?"
"Ngươi cũng nói rồi, hắn họ Thẩm!" Lão phu nhân thanh âm không nóng không lạnh vang lên, nhưng trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dinh-hon-ta-mac-hy-phuc-cuong-hon-vuong-gia/3517062/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.