"Ngươi nói sao?" Thẩm Nhược Kiều ngơ ngác nhìn cô, nở nụ cười méo mó, vẻ mặt có chút ngây thơ, tựa hồ rất dễ bắt nạt.
"Thẩm tiểu thư, nô tỳ là người của Tần vương. Hôm nay phu nhân mời người đến đây, căn bản là không có ý tốt. Người mau đi đi." Nô tỳ đó một mặt cung kính nhìn Thẩm Nhược Kiều, thúc giục nàng.
"Ngươi tên là gì?" Thẩm Nhược Kiều nhìn nàng hỏi.
"Nô tỳ tên Xuân Phân."
"Nếu ta rời đi, ngươi làm cách nào giải thích với di mẫu?" Thẩm Nhược Kiều lo lắng nhìn nàng.
Xuân Phân lắc đầu, vẻ mặt không sợ chết nói: "Cho dù nô tỳ có liều mạng, cũng nhất định vì Vương gia bảo vệ an toàn cho tiểu thư. Thẩm tiểu thư, người mau đi đi, không cần để tâm đến nô tỳ."
Thẩm Nhược Kiều không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt như đang muốn nhìn thấu vào tim cô. Nàng rõ ràng trông rất hiền lành và thân thiện nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng sắc bén.
Không hiểu sao Xuân Phân lại có cảm giác rùng mình. Ngay khi cô định nói gì đó, Thẩm Nhược Kiều mỉm cười chậm rãi nói: "Tiên An Hầu phu nhân là dì của ta, là người thân thiết nhất của ta. Làm sao có thể làm hại ta? Ngươi còn đứng ở đây ăn nói lung tung!"
"Hơn nữa, chuyện hôm nay ta tới Tiên An Hầu Phủ có rất nhiều người biết! Dì của ta và phụ thân còn đang ở đây, ngươi đừng nói nhảm nữa. Dẫn đường!"
Hai từ cuối cùng, nàng dùng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dinh-hon-ta-mac-hy-phuc-cuong-hon-vuong-gia/3510045/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.