Vừa dứt lời, hai người đã biến mất sau rèm cửa.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Giang Vân Kiệt vẫn nghe rõ.
Sắc mặt hắn lại tối sầm, khóe miệng co giật, ánh mắt có chút tối tăm, nhưng bởi vì hắn đang đứng hành lễ, hơi cúi đầu nên không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.
Lãnh Lăng đánh xe về phía trước.
Trong xe ngựa, Thẩm Nhược Kiều thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy rồi nhìn về phía Mộ Dung Vũ.
Sau đó, nàng nhìn thấy cái gì thế này?
Nàng nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, đưa tay ra xoa mạnh hơn, phát hiện mình không hề nhìn nhầm.
Mộ Dung Vũ đang nằm đó, má đỏ bừng, tai đỏ bừng, thậm chí cả cổ cũng đỏ bừng.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Chẳng lẽ nàng châm kim sai chỗ? Nếu không thì tại sao mặt hắn lại đỏ như lửa?
"Ngài khó chịu sao?" Nghĩ nghĩ, nàng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhấc chiếc chăn đang đắp trên người hắn lên, chỉ thấy toàn bộ ngực hắn cũng đang đỏ bừng.
Không, nàng rõ ràng không châm sai chỗ!
Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng kiểm tra từng mũi kim, phát hiện mình không hề phạm sai lầm nào.
Nhưng sao mặt hắn lại đỏ như thế?
Nàng nhanh chóng nắm lấy tay phải của hắn và bắt mạch, nhưng mạch đập quá nhanh.. khiến nàng sợ hãi.
"Mộ Dung Vũ, ngài có chỗ nào không thoải mái? Nói cho ta biết, ngài.."
"Thẩm Nhược Kiều!" Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng, đôi mắt đỏ nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dinh-hon-ta-mac-hy-phuc-cuong-hon-vuong-gia/3489014/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.