Mộ Dung Vũ vừa lên kiệu, thân hình liền đổ gục sang một bên.
"Mộ Dung Vũ!" Thẩm Nhược Kiều vội vàng bước tới đỡ hắn, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng, nàng cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống, sau đó lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn.
"Vương gia!" Lãnh Lăng đánh xe ngựa ngồi bên ngoài cũng sốt sắng.
"Lái xe cho tốt, đừng có rung lắc." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Nhược Kiều vang lên, bình tĩnh, điềm đạm, ra lệnh khiến hắn không thể chống cự.
"Chủ nhân của ngươi không chết được, nhưng nếu biểu hiện và cử động của ngươi có vấn đề gì, sẽ gây thêm rắc rối cho hắn."
"Vâng, Thẩm tiểu thư. Bi chức biết rồi!" Lãnh Lăng trầm giọng đáp, sau đó liền đánh xe ổn định lại.
Thẩm Nhược Kiều đưa tay muốn cởi áo của Mộ Dung Vũ, nhưng bị hắn nắm lấy cổ tay.
Đôi mắt như đại bàng đó đang dán chặt vào nàng, "Muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật!"
"Ngài cũng biết đang là thanh thiên bạch nhật sao?" Thẩm Nhược Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ngài đường đường là Tần vương gia, ta chỉ là nữ tử trói ngựa không chặt, có thể làm gì ngàu? Ta chỉ muốn kiểm tra vết thương của ngài, ngài che gì mà che? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, hôm qua cái gì nên nhìn ta cũng nhìn thấy rồi. Không, không chỉ nhìn, ta còn chạm qua."
"Thẩm Nhược Kiều, nàng là nữ nhân!" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ta nhớ ta không hề nói ta là nam nhân!" Thẩm Nhược Kiều bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dinh-hon-ta-mac-hy-phuc-cuong-hon-vuong-gia/3488842/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.