Trong lòng Hướng Vũ như có ngàn con ngựa lao qua: “Anh Bùi, cậu quá không nghĩa khí rồi, đã nói là cùng nhau dọn gạch nhưng cậu lại lén lút phất lên rồi?”
Bùi Duẫn trầm ngâm nói: “Thật ra cậu cũng có thể.”
Hướng Vũ tưởng rằng cậu muốn chia sẻ kinh nghiệm làm giàu gì đó, xoa tay: “Làm cách nào vậy?”
“Đọc nhiều sách lên.” Bùi Duẫn vỗ vai Hướng Vũ rồi nắm cánh tay của cậu ta.
“Dù sao thế giới tinh thần của anh Bùi nhà cậu phong phú như thế, cậu cũng phải theo kịp chứ.”
Hướng Vũ: “...”
Mẹ cậu chứ.
Ăn cơm xong mọi người tản về hết.
Bởi vì xe buýt đã ngừng hoạt động, Tần Trú gọi xe taxi cho ba người họ: “Đến nơi thì nhắn một tiếng.”
Tích Tích* ở trên điện thoại Tần Trú, Sở Hạo nói: “Học thần, bọn tôi sẽ tự trả tiền.”
(*) Ứng dụng gọi xe taxi của Trung Quốc.
Khâu Chính Hào cũng nói: “Bọn tôi cũng chưa giúp được gì, kết quả cậu vừa mời trà sữa lại vừa mời ăn cơm, đừng tiêu pha nữa.”
Hướng Vũ giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì: “Đến lúc đó bọn tôi trả tiền mặt là được, các cậu mau quay về đi.”
Cửa xe khép lại, Sở Hạo thò đầu ra: “Anh Bùi, các cậu không đi hả?”
Bùi Duẫn nói: “Tôi muốn ngủ cùng giường với anh trai học thần, thắp đèn tâm sự thâu đêm.”
Ba người: “...”
Đèn xe sáng rọi, dần đi xa.
Nơi này chỉ còn người của hai nhà ở lại.
Không có Đường Diệc ở đây, Chung Lan Tâm cũng không đoan trang nữa, trợn trắng mắt lên: “Sao con lại mắc ói như thế, lại còn anh trai học thần.”
“Mẹ còn nói con.” Bùi Duẫn cong tay lên thành hình hoa lan, vén tóc lên, nháy mắt quyến rũ, cà dẹo cà dẹo nói: “Có phải con trở nên đẹp hơn rồi không?”
Chung Lan Tâm: “... Mẹ đánh chết con.”
Tần Diệp ho khụ một cái: “Chúng ta về trước đi đã, tối nay dì qua chỗ tụi con chứ?”
Chung Lam Tâm vô thức nói: “Không được, dì đặt khách sạn rồi.”
Vừa nói ra, bà và Bùi Duẫn cùng im lặng.
Bùi Duẫn đơ ra vài giây: “Mẹ về nhà mà lại ở khách sạn? Có phải mẹ đang đùa không?”
Chung Lan Tâm xấu hổ nói: “Chú Đường của con đặt đó, không thể lãng phí.”
Bùi Duẫn yếu ớt nói: “Hai người ở một phòng hả?”
Chung Lan Tâm vỗ đầu cậu: “Sao lại thế được? Con nghĩ cái gì đâu không vậy?”
Bùi Duẫn sờ chỗ bị đánh, thản nhiên nói: “Nghĩ xem có phải mẹ tìm một người ba cho con không?”
Chung Lan Tâm vén tóc lên, phủ nhận một cách ngại ngùng: “... Không có.”
Bùi Duẫn không yên tâm: “Nếu không có thì mẹ về nhà với con đi.”
Chung Lan Tâm buột miệng nói: “Đó là nhà con sao? Con chỉ đang…” ở nhờ thôi.
Không hiểu sao, bà nuốt nửa câu sau lại.
Không khí ngưng trệ trong chốc lát.
Bùi Duẫn không có mặt mũi nói nhà họ Tần là nhà cậu, muốn cứu chữa một chút nên nói là nhà của bọn họ.
Chữ “con” vừa thốt ra khỏi miệng, Tần Trú đã ngắt lời cậu: “Đúng vậy.”
Chung Lan Tâm ngớ người một lúc.
Tần Trú: “Là nhà của cậu ấy.”
Chung Lan Tâm nhướng mày, liếc mắt nhìn con trai một cái, cười nói: “Vậy được thôi, làm phiền con rồi, cũng lâu rồi dì với A Duẫn chưa gặp nhau, muốn nói chuyện một chút.”
Bùi Duẫn bị cái liếc mắt của bà khiến cho bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Mỗi thiếu niên thiếu nữ yêu sớm ít nhiều gì cũng sợ bị người lớn trong nhà biết được.
Vốn dĩ Bùi Duẫn nghĩ rằng cậu không sợ.
Không ngờ khi đối mặt với Chung Lan Tâm, cậu rất khó mà nói ra chuyện đã theo đuổi được Tần Trú.
Ngược lại Tần Trú điềm tĩnh, vốn chẳng sợ bị Chung Lan Tâm nhận ra điều gì.
Anh gật đầu: “Con kêu người sắp xếp phòng cho dì.”
Tần Diệp thấy bọn họ đã quyết định xong, gọi điện thoại cho tài xế lái xe sang.
Ba phút sau, ở cửa quán ăn khuya.
Ông chú ở bàn cách vách đã tranh chấp với Tần Diệp việc đậu tương lớn hay nhỏ lúc gọi món, ngẩn tò te nhìn họ bước lên chiếc Bentley Lincoln.
Người ngồi cùng bàn đưa lưng về phía đường cái, hỏi: “Sao thế?”
Ông chú sờ đầu nói: “Thật con mẹ nó mà, khó trách sao người giàu lại giàu như vậy, hà tiện đến mức này, ngay cả đường kính của đậu tương cũng phải so đo.”
Trong xe.
Hơn một tháng rồi Chung Lan Tâm chưa gặp Bùi Duẫn, cho nên rất nhớ cậu.
Bà véo mặt Bùi Duẫn, thấy có chút mềm mại, sau đó tay nắn bóp điên cuồng: “Ái chà con trai, trên mặt con có thịt rồi này.”
Bùi Duẫn bị xoa đến mức hoa mắt chóng mặt: “Đâu có đâu.”
Chung Lan Tâm vò một trận: “Hình như con hơi béo lên rồi.”
Bùi Duẫn xù lông lên: “Không hề!”
Tần Trú nhìn qua, không hiểu sao thấy hơi ngứa tay.
Chung Lan Tâm tiếp tục xoa xoa vuốt vuốt: “Béo lên thật mà, đồ ăn ngon vậy luôn hả?”
Bùi Duẫn: “Cực kì ngon, đảm bảo mẹ ăn thử rồi sẽ không đoái hoài gì đến giảm béo nữa, giảm béo cái gì chứ, được ăn vui sướng biết bao nhiêu.”
Bởi vì Chung Lan Tâm muốn giảm béo nên đã hạn chế đồ ăn nhiều calo, nhiều đường, không nói đến ăn uống thì còn được, vừa nhắc đến ăn là bà đã thấy đói.
Cuối cùng thì Chung Lan Tâm đã sờ nắn đủ rồi, thả cậu ra, yên tâm nói: “Tốt rồi.”
Thà con trai vui mà tăng cân, còn hơn mặt ủ mày chau mà gầy đi.
Xem ra khi ở nhà họ Tần cậu thực sự rất vui, chứ không phải chỉ dỗ bà để bà vui vẻ.
Bùi Duẫn vuốt gọn mái tóc bị vò loạn: “Sao mẹ lại muốn giảm béo vậy?”
Chung Lan Tâm: “Tuy là mẹ đã béo cả nửa cuộc đời, nhưng mẹ vẫn có lòng yêu cái đẹp mà.”
Bùi Duẫn bĩu môi.
Chung Lan Tâm rất khoan dung, không để ý chuyện người khác chế giễu bà béo sau lưng bà, cũng thật sự không quan tâm bà béo như nào, ngày nào cũng vui vẻ thoải mái.
Bà đã nói từ trước là nếu cái giá cho việc giảm béo là không thể ăn cái này, không được uống cái kia, cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thịt là quà tặng của hạnh phúc.
Nhưng bây giờ bà đã gầy đi nhiều lắm, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Bùi Duẫn luôn nghĩ là vì Đường Diệc.
Đường Diệc rất gầy, đứng bên cạnh bà trông như cây trúc.
Có lẽ bởi cậu đã yêu đương, đôi khi Bùi Duẫn nhìn ai cũng thấy bong bóng màu hồng phấn.
Hơn nữa nhiều năm vậy rồi, Chung Lan Tâm làm mẹ đơn thân, luôn tránh đi lại gần gũi với bất kì người đàn ông nào, lần này lại đi dạo phố với Đường Diệc, cùng đi du lịch với nhau, để giả vờ thục nữ nên còn cố làm bộ làm tịch.
Trong lòng Bùi Duẫn chua xót khó tả.
Hai mẹ con luôn sống nương tựa vào nhau, bỗng có một ngày, ở nơi mà cậu không nhìn thấy đã lặng lẽ thay đổi.
Chung Lan Tâm phủ nhận mối quan hệ với Đường Diệc, nhưng Bùi Duẫn không hoàn toàn tin tưởng.
Bùi Duẫn sợ Chung Lan Tâm bị lừa chịu thiệt thòi, định quan sát nhiều hơn một chút.
Nhưng mà.
Vẫn chua xót quá.
Trong lòng Bùi Duẫn toàn là chanh.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cảm giác ghen tị trong lòng, dọc đường Bùi Duẫn không tài nào gợi lên chút hứng thú nói chuyện.ứng dụng TᎽT
Không biết Chung Lan Tâm có phát hiện không, cứ chọc cậu mãi.
Sau khi Bùi Duẫn đáp đại vài câu, xe đã đến Ngự Cảnh Biệt Uyển.
Tần phu nhân đã được thông báo trước, cho nên đang đứng chờ họ trước cửa.
Bà mỉm cười nói: “Chào mừng, đây là lần đầu chị Lan đến đây phải không? Đã đến rồi thì chị ở thêm mấy hôm, trong nhà chỉ có mỗi tôi, buồn thiu luôn.”
Chung Lan Tâm lớn hơn Tần phu nhân hai tuổi.
Vì quan hệ giữa họ khá khó nói, Tần phu nhân gọi là chị sui cũng không đúng, thế là dứt khoát gọi chị luôn.
Ấn tượng của Chung Lan Tâm với Tần phu nhân khá tốt, sau khi nói chuyện xã giao một hồi thì đổi giày vào nhà.
Tần phu nhân ngoảnh đầu lại thấy Bùi Duẫn ỉu xìu, ngạc nhiên hỏi: “Con sao vậy Phạn Phạn? Chúc Chúc bắt nạt con hả?”
Bùi Duẫn cởi giày ra, cười: “Không có ạ.”
Tuy Tần Diệp biết ngọn nguồn của cái xưng hô này, nhưng vẫn khó chịu mất một lúc.
Lần đầu tiên Chung Lan Tâm nghe thấy cách gọi này, bà biết Chúc Chúc là Tần Trú, nhưng mà…
“Phạn Phạn?”
Tần phu nhân nhỏ giọng kể lại nguyên nhân cho bà.
Chung Lan Tâm phì cười: “Ôi trời, tuyệt đấy, ha ha ha ha con trai ơi hóa ra con cũng có lúc đáng yêu như vậy, Phạn Phạn… ha ha ha ha con nghĩ sao vậy?”
Bùi Duẫn: “...”
Con chỉ mẹ nó muốn có cái nickname tình nhân thôi mà dễ dàng lắm sao.
Bùi Duẫn xanh mặt nói: “Người ta cũng có trái tim thiếu nam đáng yêu mà.”
Chung Lan Tâm lau nước mắt: “Rất đáng yêu luôn.”
Bùi Duẫn trợn trắng mắt.
Tay Tần Trú đẩy lưng cậu: “Đừng đứng ở cửa, đi vào đi.”
Bùi Duẫn cúi đầu tìm dép lê, bỗng một viên kẹo được nhét vào trong tay.
Cậu nắn viên kẹo đơ ra hai giây, rồi lại cứ như không có việc gì đeo dép lê vào.
Tần Trú biết tâm trạng cậu không tốt, cho nên lấy kẹo để dỗ cậu vui.
Dỗ con nít hay gì? Lúc nào cũng cho kẹo ăn.
Trong lòng Bùi Duẫn than phiền, nhưng khóe miệng căng chặt đã thả lỏng ra, mím môi cười nhẹ.
Chung Lan Tâm với Tần phu nhân đã nói chuyện hăng say trên sô pha.
Bùi Duẫn ngậm kẹo đi qua bên đó.
Chung Lan Tâm: “Ơ, con lấy kẹo đâu ra vậy?”
Bùi Duẫn cảm thấy ngọt ngào bởi viên kẹo này, cảm giác chua xót nhẹ đi nhiều: “Từ trên trời rơi xuống ạ.”
Chung Lan Tâm: “Xía, sợ mẹ cướp mất của con hả?”
Tần phu nhân cười đầy ẩn ý.
Bà biết bây giờ lúc nào Tần Trú cũng mang theo kẹo trên người, mà anh lại không hay ăn, để cho ai không cần nói cũng biết.
Bà cảm thán trong lòng, tuổi trẻ thật tốt, thời kỳ yêu đương thật tốt.
Nhưng khi Tần phu nhân đối diện với Chung Lan Tâm luôn có cảm giác hơi áy náy, người ta cho họ mượn con trai ba năm, kết quả Tần Trú trực tiếp tha người về ổ, không chịu buông tay.
Bùi Duẫn và Tần Trú ngồi với họ một lát, nhưng thực sự không chen lời vào được, thế là xin phép đi lên lầu.
Tần Diệp quay về họp, bây giờ còn phải chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.
Bùi Duẫn với Tần Trú, chỉ đơn giản là chưa làm xong bài tập.
Tần phu nhân với Chung Lan Tâm nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không để ý ba người họ có ở đây không, xua tay bảo họ nhanh xéo đi.
Bùi Duẫn lên lầu, trong lòng có tâm sự, không nói chuyện thêm với Tần Trú, nên lấy bài tập bắt đầu làm.
Tần Trú cũng không tìm cậu để trò chuyện, tự kiếm cái ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trước giờ Tần Trú làm bài tập rất nhanh.
Nhưng hôm nay anh đã nhìn chằm chằm đề bài đầu tiên sắp được mười phút rồi, mãi mà vẫn đọc đề bài không vào.
Anh nghĩ về buổi tối hôm nay, Bùi Duẫn nhìn thấy đồ trong xe đẩy, biểu cảm do dự rồi lại tự trách bản thân không nên như vậy.
Lại nghĩ tới sau khi Chung Lan Tâm buột miệng thốt ra “Đó là nhà con sao”, ánh mắt bừng tỉnh của Bùi Duẫn.
Trong lòng Tần Trú cứ như có một cục bông gòn đang kẹt lại.
Ngòi bút ịn một chấm mực lên trang giấy mỏng manh.
Tần Trú đọc đề bài không vào, thả bút xuống.
Bùi Duẫn: “Hả? Làm xong rồi?”
Tần Trú nói vẫn chưa.
Bùi Duẫn không nghe ra giọng điệu của anh hơi sai sai, nhưng sau khi làm được hai mươi phút, cậu mới nhận ra, suốt cả hai mươi phút Tần Trú không động bút, cũng không làm việc khác.
Bùi Duẫn ngoảnh đầu nhìn anh: “Cậu làm sao vậy?”
Giống như mở van giải tỏa cảm xúc, Tần Trú thở một hơi dài: “A Duẫn, đây là nhà của cậu.”
Bùi Duẫn mới hiểu ra, anh đang để ý đến câu nói kia của Chung Lan Tâm.
Bùi Duẫn không nói được mùi vị trong lòng mình là gì, bèn an ủi anh trước: “Tôi biết mà.”
Tần Trú nghĩ, cậu biết mới là lạ.
Bạn trai đang không vui.
Bùi Duẫn dỗ vài câu, tuy rằng Tần Trú đều đáp lại cậu, nhưng cậu nhạy bén nhận ra tâm trạng của Tần Trú chưa tốt hơn chút nào.
Ngay lập tức Bùi Duẫn thấy rối hết cả lên.
Cậu ném bút đi, vò tóc: “Haiz, phải bắt đầu nói từ đâu đây. Hồi cấp hai có một quãng thời gian một tuần tôi chỉ có mười đồng, gồm cả tiền ăn cơm, không mua được cái gì cả, lấp đầy bụng là được, ăn bánh bao nhân rau cải muối suốt một thời gian rất dài.”
“Chuyện này làm tôi có ấn tượng rất sâu, bây giờ cuộc sống trong nhà đã tốt hơn một chút, nhưng dường như khoảng thời gian ấy đã khắc sâu tận xương cốt.”
“Có lần tôi làm mất tiền trong tiết thể dục, tôi hỏi mượn bạn thân hồi đó năm đồng, định tuần sau trả cho cậu ta, nhưng lúc sau còn chưa tới hẹn, cậu ta đã bắt tôi trả tiền, còn thu của em thêm năm đồng tiền lãi, nói là anh em ruột cũng phải tính toán sổ sách rõ ràng, huống chi chỉ là bạn bè.”
Bùi Duẫn cũng không cho rằng cậu ta làm sai, dù sao đối phương cho cậu mượn tiền, cậu đã biết ơn lắm rồi.
Nhưng biết ơn thì biết ơn, cuối cùng thì trong lòng Bùi Duẫn vẫn rất để ý đến.
Cậu thà rằng nhịn đói, cũng không hỏi mượn ai thêm đồng nào nữa.
Sau cùng thì Bùi Duẫn và cậu bạn kia cũng không thân thiết nữa.
Cũng không phải cố tình, chỉ là tự nhiên dần xa cách.
Từ đó về sau, cậu cũng đã hiểu ra, cho dù quan hệ có tốt đến mức nào đi chăng nữa cũng gắng sức không dây dưa tiền bạc.
Dù cho chỉ là năm đồng.
Mặc kệ giá trị bao nhiêu, sẽ luôn có người để ý.
Đối với tiền nhận được khi ở nhà họ Tần, cậu tự an ủi bản thân đó là tiền lương.
Sau khi Bùi Duẫn ấp úng nói xong, Tần Trú vẫn không có phản ứng gì.
Cậu không còn cách nào khác: “Này, bạn trai ơi, nói một câu đi.”
Bỗng Tần Trú trở dậy, một tay khiêng Bùi Duẫn lên, đi vài bước đến bên mép giường, ném cậu lên đó.
Giường rất mềm, không đau, nhưng Bùi Duẫn bị ném đến mức ngẩn người: “Cậu làm cái gì vậy?”
Tần Trú nằm đè lên, nhéo cằm cậu: “Cậu muốn chọc tôi tức chết phải không?”
Bùi Duẫn chưa kịp nói gì, đã không còn thời gian để nói.
Nụ hôn này rất vội vàng, rất cố sức.
Bùi Duẫn thở hổn hển, môi lưỡi và hô hấp đều bị cướp đoạt, chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn có phần thô bạo này.
Cậu không ngờ Tần Trú sẽ giận đến mức đó.
Bùi Duẫn quàng hai tay lên cổ anh, vỗ về sau gáy anh từng chút một.
Giống như thuần phục động vật nhỏ đang nổi điên, động tác của Tần Trú càng ngày càng nhẹ nhàng chậm rãi, liếm môi cậu như đang an ủi.
Bùi Duẫn nhắm mắt lại, thân mật với anh một lúc.
Không biết qua bao lâu, Tần Trú buông cậu ra, thở hổn hển, rút tay ra khỏi quần áo, kéo lại giúp cậu.
Tần Trú: “Tôi không phải người khác, cậu xa cách như vậy tôi sẽ rất buồn.”
Bùi Duẫn ngoan ngoãn nói: “Tôi xin lỗi.”
Tần Trú hôn lên giữa trán của cậu: “Cậu không sai, không cần phải xin lỗi.”
Trong lòng Bùi Duẫn mềm thành bãi nước.
Cậu cảm thấy Tần Trú thực sự rất đáng yêu.
Vừa giận cậu, lại vừa nói cậu không làm sai gì cả, không cần xin lỗi.
Thật là giận dỗi trong thầm lặng.
Tần Trú lại nói: “Nếu được gặp cậu sớm một chút thì tốt rồi.”
Bùi Duẫn cười nói: “Tiếp tế cho người đang gặm màn thầu là tôi hả?”
Tần Trú nghĩ tới đồ ăn của mình hồi cấp hai, vẻ mặt vi diệu: “Gặm chung với cậu.”
Bùi Duẫn cười ra tiếng.
Cậu ngẩng đầu, muốn hôn bạn trai thêm một cái.
Tần Trú phối hợp cúi đầu xuống.
Hô hấp đan xen.
“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng bị gõ vang.
Hai người cứng đờ.
Bùi Duẫn vô thức hất Tần Trú trên người cậu xuống.
Cùng lúc đó, tiếng của Chung Lan Tâm vang lên ngoài cửa: “Mẹ có thể vào không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]