Bùi Duẫn giật mình nói: “Sao mà cậu biết được?”
Trong lòng Hướng Vũ như có ngàn con ngựa lao qua: “Anh Bùi, cậu quá không nghĩa khí rồi, đã nói là cùng nhau dọn gạch nhưng cậu lại lén lút phất lên rồi?”
Bùi Duẫn trầm ngâm nói: “Thật ra cậu cũng có thể.”
Hướng Vũ tưởng rằng cậu muốn chia sẻ kinh nghiệm làm giàu gì đó, xoa tay: “Làm cách nào vậy?”
“Đọc nhiều sách lên.” Bùi Duẫn vỗ vai Hướng Vũ rồi nắm cánh tay của cậu ta.
“Dù sao thế giới tinh thần của anh Bùi nhà cậu phong phú như thế, cậu cũng phải theo kịp chứ.”
Hướng Vũ: “...”
Mẹ cậu chứ.
Ăn cơm xong mọi người tản về hết.
Bởi vì xe buýt đã ngừng hoạt động, Tần Trú gọi xe taxi cho ba người họ: “Đến nơi thì nhắn một tiếng.”
Tích Tích* ở trên điện thoại Tần Trú, Sở Hạo nói: “Học thần, bọn tôi sẽ tự trả tiền.”
(*) Ứng dụng gọi xe taxi của Trung Quốc.
Khâu Chính Hào cũng nói: “Bọn tôi cũng chưa giúp được gì, kết quả cậu vừa mời trà sữa lại vừa mời ăn cơm, đừng tiêu pha nữa.”
Hướng Vũ giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì: “Đến lúc đó bọn tôi trả tiền mặt là được, các cậu mau quay về đi.”
Cửa xe khép lại, Sở Hạo thò đầu ra: “Anh Bùi, các cậu không đi hả?”
Bùi Duẫn nói: “Tôi muốn ngủ cùng giường với anh trai học thần, thắp đèn tâm sự thâu đêm.”
Ba người: “...”
Đèn xe sáng rọi, dần đi xa.
Nơi này chỉ còn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474405/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.