Trói lên trên ghế?
Bùi Duẫn ngây dại, trong đầu suy nghĩ miên man, không được tự nhiên nói: “Không ngờ cậu là loại người như vậy…”
Tần Trú đang muốn giải thích thì chợt nghe thấy cậu nói: “Cũng không phải không được, không cần đánh cược, lúc nào cũng có thể.”
Tần Trú: “...”
Quên mất, Bùi Duẫn không quá giữ mặt mũi.
Tần Trú: “Tôi còn chưa nói hết.”
Anh nói thêm một câu ở bên tai Bùi Duẫn, mặt Bùi Duẫn lập tức đỏ bừng, tức giận.
Bùi Duẫn đẩy anh ra: “Cậu tự ngủ một mình đi.”
Trong lòng trống rỗng.
Trên người Tần Trú vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của đối phương, anh có chút hối hận vì đã nói ra.
Bùi Duẫn từng ngây thơ cho tằng Tần Trú chỉ là nói mà thôi.
Cho đến khi buổi tối về nhà, sau khi làm bài tập xong, cậu mới thấy Tần Trú rút ra một cái cà vạt.
Tần Trú: “Chỉ tìm được cà vạt, chắp vá một chút.”
Bùi Duẫn cuống quít lùi về phía sau: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân.”
Tần Trú bước tới vài bước: “Sợ à?”
“Ai sợ chứ.” Bùi Duẫn mạnh miệng một câu, ỡm ờ mà bị anh ấn lên trên ghế: “Lẽ nào tôi lại ngồi không chờ cậu qua đây trói sao?”
Tần Trú thấy cậu vừa nói không được vừa phối hợp vươn tay, lập tức cũng không biết nên xuống tay từ đâu.
Bạn trai cái gì cũng phối hợp.
Chỉ có xấu hổ là không quá phối hợp thôi.
Bùi Duẫn: “Cậu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474401/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.