Chương trước
Chương sau
Nhất thời Tần Trú có chút ngây ngốc.

Cậu thích ai?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tần Trú lập tức có được đáp án.

Ở chỗ trống cuối cùng, Bùi Duẫn vẽ một mũi tên hướng sang bên trái, phía dưới còn có một dòng chữ — Mẹ kiếp, tại sao cậu lại thi được điểm cao như vậy, làm một học tra không tốt hơn sao?

Tần Trú không khỏi bật cười.

Tần Diệp thấy khó hiểu: “Em đang làm gì vậy? Nghe điện thoại thôi mà vui vẻ đến vậy sao?”

Tần Trú không quan tâm đến anh ấy, anh đột nhiên đứng dậy, bọt nước thoáng chốc văng tung tóe khắp nơi.

Anh vừa mới đứng dậy từ trong nước nóng, lớp vải mỏng dính sát vào da thịt, những giọt nước chạy dọc theo đường cong cơ thể đi xuống dưới.

Bùi Duẫn lén nhìn anh một cái, cậu còn chưa kịp giải thích sự khó hiểu của mình, Tần Trú đã đi đến trước mặt cậu, nắm lấy cổ tay kéo cậu lên.

“Chờ… Chờ chờ chờ chút?”

Tần Trú bình tĩnh nói: “Hôm nay cậu còn chưa làm bài tập.”

Bùi Duẫn: “?”

Tần Diệp cũng ngạc nhiên: “Em là người sao? Người ta đang ngâm mình trong suối nước nóng mà cũng bắt đi làm bài tập?”

Đầu ngón tay Tần Trú khẽ run lên, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Ngâm mình trong suối nước nóng với anh giống như tắm cùng với một người đàn ông trung niên, còn không bằng trở về làm bài tập.”

Tần Diệp: “…”

Em… Mẹ kiếp…

Bùi Duẫn cảm nhận được cảm xúc của anh có hơi không được bình thường, giống như đang đè nén cái gì đó, lo lắng nói: “Cậu không sao chứ?”

Đầu óc nóng bừng của Tần Trú dịu lại một chút, giọng điệu dịu đi một chút: “Không sao.”

Anh cầm lấy khăn tắm ở một bên quấn quanh người Bùi Duẫn: “Lau sạch người đi.”

Trong đầu Bùi Duẫn đặt ra một dấu chấm hỏi: “Cậu bị cái gì đả kích vậy?”

Tần Trú: “Nghĩ đến thành tích của cậu chỉ được có 200 điểm, không ngâm mình nổi nữa.”

Bùi Duẫn: “...” Mẹ nhà cậu.

Bùi Duẫn thực sự bối rối.

Cậu bị anh kéo đi thay quần áo, sau đó lại bị Tần Trú ép ngồi ở trước bàn học.

Bùi Duẫn muốn đi lấy bài tập, nhưng khi quay lại thì Tần Trú đã mang đến rồi.

Tần Trú mở bài tập ra: “Cậu muốn làm cái nào?”

Bùi Duẫn: “...” Cậu không muốn làm một cái nào cả.

Tần Trú: “Chọn không được thì bốc thăm.”

Bùi Duẫn: “...”

Sau này Bùi Duẫn nghĩ lại, cậu luôn cảm thấy đêm hôm nay thật sự là một đêm tồi tệ.

Lần đầu tiên hẹn hò qua đêm ở bên ngoài với người mình yêu thầm, còn âm mưu ngủ trên cùng một chiếc giường, cậu còn chưa kịp cảm thấy lo lắng thấp thỏm được chút nào đã phải học tập suốt một đêm.

Trong lúc đó, Tần Diệp đã bí mật đi đến.

Cửa cách âm rất tốt, anh ấy lặng lẽ xoay tay nắm cửa, mở hé cửa ra, âm thanh bên trong vang vọng ra bên ngoài.

“Bài toán hàm số này không khó, cậu làm lại một lần nữa đi.”

“Tôi thật sự không biết làm.”

“Cậu nhìn xem điều kiện của đề bài này…”

Tần Diệp: “...”

Anh ấy không nói gì, chỉ khép cửa lại.

Tần Trú thật sự nghiêm túc sao?

Đi ra ngoài hẹn hò, cuối cùng lại bắt người ta giải đề?

Có phải lúc ngâm suối nước nóng bị nước chảy hết vào đầu không?

Tần Diệp ngồi xổm ở cửa một lúc, muốn châm một điếu thuốc.

Được rồi, Tần Trú cứ độc thân cả đời như vậy đi.

Khoảng mười một giờ hơn, Bùi Duẫn vừa đói vừa buồn ngủ, cậu kéo góc áo của Tần Trú nói: “Cậu có đói bụng không? Tôi muốn đi tìm đồ ăn.”

Tần Trú: “Tôi đi, cậu tiếp tục làm đi.”

Bùi Duẫn: “...”

Nhìn theo bóng dáng của Tần Trú biến mất sau cánh cửa, Bùi Duẫn đã mất đi cơ hội duy nhất chạy thoát khỏi nơi cầm tù này để hít thở không khí.

Bùi Duẫn có chết cũng không hiểu tại sao Tần Trú nghe điện thoại xong lại giống như uống lộn thuốc.

Lúc trước anh dạy kèm cho cậu cũng không ép buộc cậu như vậy.

Bùi Duẫn lấy một tờ giấy mới viết những dòng chữ mới, nhưng bài tập hàm số đồ thị kia còn ghê tởm hơn cả ba ruột của cậu, Bùi Duẫn bực tức ném bút đi.

Giây tiếp theo, cậu lại uất ức đi đến nhặt nó lên.

Bỏ đi.

Tần Trú dạy kèm cho cậu cũng rất vất vả.

Bùi Duẫn thầm đọc vài lần rồi bắt đầu tính toán lại từ đầu.

Phòng khách.

Khi Tần Diệp đi ra rót nước thì nhìn thấy Tần Trú đang tìm đồ ăn vặt ở trên xe đẩy.

Anh ấy thuận miệng hỏi: “Đã làm xong bài tập rồi sao?”

Tần Trú: “Vẫn chưa.”

Tâm trí Tần Diệp nhảy một nhịp, cảm thấy có chút đồng tình với Bùi Duẫn.

Anh ấy lấy một điếu thuốc ra, châm bật lửa, đột nhiên nói: “Anh không đến tham dự hôn lễ của hai đứa, em có tức giận không?”

Tần Trú tìm được một túi bánh mì nhỏ, lật xem hạn sử dụng: “Cũng bình thường.”

Tần Diệp ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng nói có chút mơ hồ: “Anh cảm thấy không cần thiết, cũng không phải là kết hôn thật.”

Tần Trú: “Cho nên?”

Thật ra trong hôn lễ kia, cả anh và Bùi Duẫn đều không thật sự nghiêm túc, sau khi xong thì hai người đều vội vàng rời khỏi đó đi đến trường.

Ai biết sau này hai người lại thân thiết với nhau, muốn biến giả thành thật.

Chờ đến ngày hai người họ thật sự kết hôn, Bùi Duẫn muốn gì, Tần Trú cũng sẽ cho cậu.

Tần Diệp tức giận nói: “Cho nên em có thể đừng cư xử kỳ lạ như vậy được không? Khó khăn lắm mới gặp được nhau mà cũng không thèm cười cái nào.”

Tần Trú cầm bánh mì và sữa bò, bình tĩnh nói: “Em đã từng cười với anh à?”

Tần Diệp: “...”

Tần Trú: “Anh cũng không cần suy nghĩ nhiều.”

Tần Diệp: “Hả?”

Tần Trú: “Anh không quan trọng như vậy.”

Tần Diệp: “Mẹ kiếp!”

Tần Trú: “Chỉ đùa một chút thôi.”

Tần Diệp vô cùng tức giận: “Em mau cút vào kia đi.”

Lúc Tần Trú cầm đồ ăn đi vào trong, Bùi Duẫn đã nằm xuống bàn ngủ gục rồi.

Cả khuôn mặt của cậu đều vùi vào đống giấy viết trên bàn, tay vẫn còn cầm bút.

Tần Trú nhìn cậu một lúc, đầu óc nóng bừng cả đêm cuối cùng cũng thanh tỉnh được một chút.

Lúc nhìn thấy tấm ảnh kia, phản ứng đầu tiên của Tần Trú vậy mà lại muốn nâng cao thành tích của cậu đến mức điểm 520.

Bây giờ anh mới phản ứng lại, cách làm này cũng là một cách làm tự tra tấn chính bản thân mình rất nhiều.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!

Tần Trú nhìn thấy sau gáy cậu có một chút tóc con vểnh lên, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Rõ ràng người này không thể kiềm chế được cái miệng nhỏ của mình, giống như một tên tra nam chỉ biết tán tỉnh chứ không chịu trách nhiệm, khi nói đến chuyện yêu thầm, vậy mà cậu lại rụt rè và dè dặt mà không cần một người nào chỉ dạy.

Tần Trú nhớ lại biểu hiện gần đây của cậu, cũng không cảm thấy có điểm nào khác biệt.

Anh bỗng nhiên nhớ lại, hồi sáng khi anh nhìn thấy Bùi Duẫn không muốn, cho nên nói sẽ chia phòng ngủ, lúc ấy vẻ mặt của cậu như ăn phải ruồi.

Tần Trú bỗng nhiên cảm thấy, hai người bọn họ đều có chút ngốc nghếch.

Bùi Duẫn ngủ không sâu, khi Tần Trú nắm lấy tóc cậu, cậu đã bị tỉnh dậy.

Cậu sờ gáy của mình: “Có phải cậu đã nắm trọc tóc của tôi rồi không?”

Tần Trú muốn nói không có thì một cọng tóc trên rơi xuống từ đầu ngón tay của anh: “...”

Bùi Duẫn duỗi người: “Có cái gì ăn không? Ăn một chút rồi lại làm tiếp.”

Tần Trú ấn đầu cậu nói: “Không làm nữa, đi ngủ đi.”

Bùi Duẫn nghi ngờ: “Dễ nói chuyện như vậy sao? Cậu thật sự nắm trọc tóc tôi rồi à?”

Tần Trú: “Ngày mai phải dậy sớm.”

Bùi Duẫn mới nhớ ra chuyện này, tối hôm nay cậu bị bài tập làm cho phát ngốc, suýt chút nữa đã quên.

“Đúng đúng, ngày mai dậy sớm đi…” Bùi Duẫn dừng một chút: “Chữa bệnh.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn nói đến mức cả cậu cũng tin, bô mồm nói một đống.

Mãi đến khi Tần Trú che miệng cậu, thở dài: “Được rồi, cậu không buồn ngủ sao?”

Bùi Duẫn: “Nói tỉnh luôn rồi.”

Tần Trú: “...”

Cả hai đều tắm rửa xong xuôi, rửa mặt sạch sẽ rồi nằm lên giường.

Sử dụng não quá độ khiến đầu óc có chút mệt mỏi, Bùi Duẫn chưa kịp nói được mấy câu đã ngủ thiếp đi.

Tần Trú nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của đối phương, không nhịn được đưa tay vào trong chăn, mò mẫm nắm lấy tay của cậu, ngón tay xen vào những khe hở trên bàn tay của cậu, mười ngón tay đan vào nhau.

Mặt trời mọc lúc năm giờ, đồng hồ báo thức được đặt lúc bốn giờ hai mươi.

Tần Trú bị đồng hồ báo thức đánh thức, lòng bàn tay anh trống rỗng, lúc hai người đi ngủ thì bàn tay của họ cũng bị tách ra.

Bùi Duẫn mơ hồ nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, cậu cử động, quấn chăn ngồi dậy một cách khó khăn.

Tần Trú cho rằng cậu đã tỉnh, đợi hai giây, anh trơ mắt nhìn đầu của cậu khẽ động đậy, sau đó lại hoàn toàn bất động.

Tần Trú: “...”

Ngồi ngủ cũng không sợ mệt.

Không có gì ngoài dự đoán, cậu hoàn toàn không dậy nổi.

Anh thay quần áo rồi đi rửa mặt trước, định khi nào xong sẽ gọi cậu dậy.

Kết quả sau khi tắm rửa xong, Tần Trú mở cửa phòng tắm, Bùi Duẫn đang cầm hai chiếc áo thun tay dài đứng ở cửa.

“Cậu cảm thấy cái màu cam hồng này đẹp hay cái màu đỏ đẹp?” Dáng vẻ của Bùi Duẫn rất nghiêm túc.

Quần áo là do Tần phu nhân mua, những quần áo bà mua cho cậu đều có màu sắc tươi sáng, tràn đầy sức sống và sự phấn chấn của tuổi trẻ.

Quần áo của Tần Trú đều có màu tối, không phải màu đen thì cũng là xám trắng.

Tần Trú nhìn cái áo màu đỏ: “Cái này đi.”

Bùi Duẫn nói “OK” rồi cầm quần áo trở về.

Không quá hai phút, cậu lại hỏi: “Nên mặc quần jean nào thì đẹp hơn?”

Tần Trú: “Có cái gì khác nhau?”

Bùi Duẫn: “Một cái có lỗ với mấy sợi vải le ngoe.”

Tần Trú: “...”

Sau khi chọn quần áo xong, Bùi Duẫn mới hài lòng đi thay quần áo.

Tần Trú đứng ở cửa phòng tắm một lúc, nghe thấy cậu lẩm bẩm oán giận tại sao lại không có keo xịt tóc.

Tần Trú: “Không phải cậu không cần keo xịt tóc sao?”

Bùi Duẫn dừng một chút: “Muốn chuẩn bị tốt một chút.”

Bùi Duẫn chuẩn bị lâu hơn so với thường ngày năm phút mới chịu đi ra ngoài.

Vừa đến gần, Tần Trú lập tức ngửi thấy một mùi hương của chanh càng lúc càng rõ hơn so với khi trước.

Bùi Duẫn dường như cũng ngửi thấy, cậu cúi đầu ngửi ngửi tay áo.

Tần Trú tưởng là do bị dính mùi ở đâu nên cũng không hỏi nhiều: “Đi thôi.”

Sáng sớm có gió lớn, tương đối lạnh nên hai người đều mặc áo tay dài.

Tần Trú ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng trong gió, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bùi Duẫn một cái.

Bùi Duẫn giả vờ như không nhìn thấy.

Cậu thật sự có chút hối hận.

Dùng quá nhiều sữa tắm.

Vừa rồi ở trong phòng tắm, đầu óc cậu chợt nhớ đến lúc các nữ sinh trong lớp bàn luận về nước hoa, cậu nhớ bọn họ nói nên thoa trên cổ tay, ma xui quỷ khiến cậu lấy một ít sữa tắm bôi lên cổ tay.

Bây giờ dính dính thì cũng không nói, nhưng mùi hương nhân tạo này vẫn rất nồng nặc.

Tại sao hẹn hò lại rắc rối như vậy?

Bùi Duẫn cảm thấy rất đau đầu.

Nhưng khi cậu nghĩ đến lát nữa có thể lừa anh ôm mình một cái, sự xấu hổ của cậu lập tức biến mất.

Mỏm núi đá Hướng Vân là một vùng núi đá nhỏ, lúc này trên bầu trời đã được nhuộm đỏ bởi một dải mây ráng màu phiếm hồng.

Mặt trời sắp ló dạng.

Trên mỏm đá có không ít cặp tình nhân, còn có vài cặp vợ chồng dẫn theo con cái đến đây.

Bùi Duẫn kéo Tần Trú đi tìm một nơi không có nhiều người, ngồi xuống.

“Khụ, lát nữa cậu không cần căng thẳng, cứ cảm nhận bằng trái tim.” Bùi Duẫn cố gắng lừa anh: “Người được trời chọn như cậu nhất định sẽ cảm nhận được niềm tin của thần y để lại vùng đất này.”

Tần Trú: “...”

Truyện này vẫn còn chưa hết sao?

Cái gì mà người được trời chọn, còn có niềm tin của thần y.

Tần Trú chỉ nói: “Tôi sẽ cố gắng cảm nhận.”

Mặt trời nhanh chóng ló dạng.

Những tia sáng lăn xuống khỏi biển mây, nhanh chóng lan rộng khắp bầu trời.

Phía sau ngọn núi, mặt trời màu vàng đỏ lặng lẽ để lộ ra nửa thân mình rồi nhảy lên phía trên.

Bùi Duẫn dán vào người Tần Trú, chăm chú ngắm mặt trời mọc.

Cậu hiếm khi nhìn thấy cảnh mặt trời mọc đẹp đẽ đồ sộ đến như vậy.

Chờ đến khi mặt trời dâng lên cao, cậu xoay đầu lại, vẫn chưa tìm được một lý do chính đáng thì đã bị kéo vào trong một vòng tay có chút lạnh lẽo.

Tần Trú thấp giọng nói: “Tôi đã nói rồi, như này mới có tác dụng.”

Bùi Duẫn ngây người mấy giây, sau đó lại do dự đưa tay lên, nhẹ nhàng thăm dò vòng tay qua ôm lấy eo của Tần Trú.

Tần Trú cảm nhận được sự đáp lại của cậu, anh siết chặt cánh tay, môi đặt lên một bên cổ của cậu, khẽ chạm vào cổ cậu như gần như xa.

Bùi Duẫn chỉ cảm thấy cổ mình hơi ngứa, hơi thở yếu ớt khiến cả người cậu mềm nhũn tê dại, hai bên tai không khỏi đỏ bừng lên.

“Bùi Duẫn.” Tần Trú luồn tay vào tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: “Xin lỗi, tôi không chờ nổi nữa.”

Anh vội vàng muốn cất giấu tia sáng này vào trong lòng bàn tay, không cho đi đâu cả.

Trong lòng anh từ trước đến nay chưa từng nóng vội như vậy, nóng lòng muốn ở bên cạnh một người, không bao giờ rời bỏ.

Bùi Duẫn nghe được ý tứ trong câu nói của anh.

Cậu có chút hoảng hốt.

Cậu có cảm giác như có một chiếc bánh rơi trúng người mình, nó còn tự mình bẻ một miếng thịt đưa đến bên miệng câu.

Trước khi cậu theo đuổi anh, đối tượng theo đuổi đã nói cho cậu biết, chúc mừng cậu, cậu nằm không cũng thắng rồi.

Bùi Duẫn cố kìm nén cảm xúc hỗn loạn của mình: “Cậu thích tôi sao?”

Tần Trú không trả lời, buông cậu ra, lấy một tờ giấy trong túi ra đưa đến trước mặt cậu: “Cậu có bằng lòng ký bản hợp đồng này không?”

Bùi Duẫn vừa mở ra nhìn một cái thì lập tức cứng họng, không nói nên lời.

Đây là một hợp đồng bán thân.

Mọi thứ Tần Trú có được, tất cả đều sẽ tặng cho cậu.

Mà ngay cả bản thân anh cũng bán cho Bùi Duẫn, đời đời kiếp kiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.