“Ồ, chào các cậu.” Bùi Duẫn cảm thấy bọn họ có hơi quen quen: “Các cậu cũng bắt xe hả?”
Mấy nam sinh thật sự rất choáng váng khi nhìn thấy Bùi Duẫn: “Đúng, đúng vậy.”
Ba người họ là khách quen nên ngồi theo chỗ đã sắp xếp từ trước, còn Bùi Duẫn ngồi một mình ở hàng sau. Trong số họ thì hai người ngồi ghế đơn và một người còn lại ngồi ở ghế lái phụ.
Mà hiện tại trên ghế đơn đã có một vị sát thần ngồi.
Bùi Duẫn nhìn thấy họ đứng im thì khó hiểu hỏi: “Không lên xe sao?”
Ba người họ trăm miệng một lời: “Lên chứ lên chứ.”
Nam sinh ngồi ở ghế phụ nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, còn ló đầu hô lên: “Các cậu nhanh lên, sắp muộn giờ đi học rồi.”
Chết tiệt, hèn thật!
Cả hai người dù vô cùng sợ hãi vẫn cắn răng lên xe.
Họ tuyệt vọng phát hiện, chỗ ngồi này thật sự rất khó chọn.
Ngồi bên cạnh Bùi Duẫn sao? Luôn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Ngồi bên cạnh Tần Trú sao? Lại có chút không dám.
Hầu hết thời gian đi học Tần Trú đều xin nghỉ phép nên bọn họ không thân quen với anh.
Hơn nữa trên người Tần Trú luôn có cảm giác thờ ơ không quan tâm đến ai, rất khó làm quen.
Bùi Duẫn thấy họ do dự thì ngay lập tức hiểu ra mọi việc, chu đáo nói: “Tôi sẽ ngồi phía sau.”
Cậu quay đầu nói với Tần Trú: “Cậu cả, co chân lại xíu.”
Bùi Duẫn khom người ngồi xuống phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474364/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.