Là con người thì đều muốn giữ thể diện.
Nếu là bài thi 92.5 điểm, Bùi Duẫn có lẽ sẽ trực tiếp ném nó qua, ra vẻ khiêm tốn nói mình làm bài không được tốt, cứ tùy tiện nhìn qua một chút thôi.
Nhưng bài thi trên tay cậu lại chỉ được 29.5 điểm.
Bùi Duẫn chậm rãi nuốt xuống miếng bánh mì còn trong miệng, đặt phần bánh còn lại xuống bàn, lấy khăn giấy lau tay.
Cậu do dự nhìn bài thi.
“Làm sao vậy?” Tần Trú thấy cậu bất động một lúc lâu thì đoán ra được nguyên nhân: “Kết quả thi không tốt sao?”
Bùi Duẫn liếc mắt nhìn anh một cái: “Cậu mau quay đầu đi chỗ khác.”
Tần Trú nhìn cậu rất có khí thế bày ra dáng vẻ “không phối hợp sẽ không được xem bài thi”, anh chỉ có thể quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Duẫn cảm kích lão Tôn chỉ đánh dấu trên bài thi của cậu.
Cậu nhanh chóng lấy ra cây bút màu đỏ, vẽ lên vài nét.
Thật ra, lúc cậu làm như vậy cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao sau khi phát bài thi xuống, cùng lắm chỉ để ba mẹ ký tên, nét chữ của Chung Lan Tâm cậu đã tập đến mức thành thạo điêu luyện.
Nhưng khi Tần Trú nhìn thấy con số “89.5” xiêu xiêu vẹo vẹo kia, thốt ra một câu khiến tâm trạng của Bùi Duẫn như muốn bùng nổ.
Tần Trú không biết là đang đồng cảm hay cảm thấy buồn cười: “Bài thi phải nộp lại, đó là thói quen của lão Tôn, mỗi một bài thi đều sẽ được kiểm tra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474362/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.