Cuối cùng, Chu Tuyết vẫn quyết định ở lại Bắc Kinh.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô đưa ra quyết định này.
Hôm đó cô chuyển tiền mua vé máy bay cho Dương Sâm, Dương Sâm ngay lập tức gọi điện đến, “A Tuyết! Em có ý gì?”
Khi đó Chu Tuyết đang nằm trên giường bệnh. Bởi vì cô mới tới Bắc Kinh, không quen khí hậu nên ngã bệnh đến mức phải nhập viện. Mấy ngày nay, Hà Lệ Trân thức thâu đêm chăm sóc cô. Có hai lần cô tỉnh lại giữa đêm, nhìn thấy Hà Lệ Trân ngồi trước giường bệnh lặng lẽ gạt nước mắt. Thấy cô tỉnh, lại vội vàng lộ ra vẻ tươi cười, hỏi cô có muốn ăn chút gì không.
Có lẽ là từ lúc đó, Chu Tuyết đã có chút rung động. Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự hạnh phúc vô bờ khi có mẹ ở bên. Cô tham lam sự ấm áp này, lưu luyến không muốn rời đi.
Cô nói với Dương Sâm: “Tôi đã quyết định ở lại Bắc Kinh.”
Dương Sâm kích động đứng lên, ” Tại sao? Không phải em đã nói sẽ phải về sao? Sao lại quyết định ở lại Bắc Kinh? Có phải bọn họ cho em viên đạn bọc đường, cho em cảm nhận được sự xa hoa tráng lệ khiến em không chịu quay lại cuộc sống nghèo khổ đúng không?”
Chu Tuyết là người rất có ý thức về ranh giới, mà rõ ràng Dương Sâm lúc này đang vượt quá giới hạn, huống chi lời nói rất thô lỗ. Chu Tuyết không vui, tức giận nói: “Dương Sâm, anh với tôi cũng chỉ là bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-nho-thuong/3247788/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.