Một nụ hôn như thế, hai người đều có phản ứng. Nhân lúc tình hình còn chưa nghiêm trọng, hai người ngừng tiếp xúc thân mật. Tiêu Quân Mạc ngồi dậy, tìm phích nước cạnh tủ giường, nhấc lên rót đầy nước vào cái cốc trên bàn, hơi nóng theo miệng cốc cuộn lên, rồi biến mất ở gần miệng nút phích. Thiện Tuân dùng con mắt miêu tả đường nét gó má anh, trong lòng tan thành một vũng nước, hơi nóng lẻn vào, cả không gian đều ấm lên, nóng hổi. Để ý thấy đối phương một thân sơ mi quần âu, lại tính thời gian, trong lòng càng thêm sáng tỏ. “Anh chưa ăn cơm phải không?” Tiêu Quân Mạc nhàn nhạt đáp một tiếng, ngồi về lại ghế, “Ăn bánh mì trên máy bay rồi” Thiện Tuân chống lên mặt giường, rướn người lên trên một chút để ngồi thẳng hơn, ngoài miệng nói: “Ăn cái bánh mì là xong việc? Lát nữa còn bắt chuyến bay, xuống ăn chút cơm canh nóng đi không lại đau dạ dày” Tiêu Quân Mạc đắn đo một lát, không nói một lời đi ra cửa, không bao lâu đã xách một cái túi trở về. Vừa mở ra thì thấy, một suất mì sốt (1),một suất cháo thịt nạc. Bản thân mình thì tách đũa trộn mì, lại giục Thiện Tuân ăn cháo. Thiện Tuân buồn cười nói: “Không phải đã bảo với anh rồi sao. Cơm chiều tôi vừa mới ăn cháo xong” Tiêu Quân Mạc gắp một đũa mì đến bên miệng, dừng lại, nhíu mày nhìn người chằm chằm nói: “Ăn thêm chút nữa có sao không?” Thiện Tuân nói trong lòng, tôi bị thương vốn đã không thấy ngon miệng rồi. Ói cả tối, vất vả lắm mới ăn được chút ít, giờ đầu vẫn chưa tỉnh táo, thấy thức ăn là dạ dày lại khó chịu. Nghĩ thế, trên mặt lại không có vẻ không vui. Trái lại vuốt lông, bưng cháo xúc ăn từng thìa một. Thời gian quá gấp, Tiêu Quân Mạc nán lại chưa đến một tiếng đã đi rồi. Gần nửa tiếng sau khi anh đi, Tần Duệ đẩy cửa báo danh. Vác cái ba lô, vừa vào cửa đã mắng: “Mợ mày mất mặt vãi, còn bị chúng nó làm bị thương đầu nữa chứ” Thiện Tuân cúi đầu chơi iPad, liếc cậu ta một cái, lại thu hồi tầm mắt, “Nhìn cái bộ dạng chật vật của mày này, y chang dân chạy nạn” Chiếc áo thun sọc trên người Tần Duệ có nhiều nếp nhăn, trông như báo cũ mới mò ra từ trong thùng rác. Quần bò xắn lên trên mắt cá chân, chân mang một đôi dép sandal. Tiện tay quăng ba lô lên cái giường bên cạnh, rồi ngồi xuống đầu giường, mông ngoáy hai phát. “Tao thế này là vì ai? Ông chủ không cho về sớm, tan làm tao lao ngay vào McDonald vơ vét rồi chen chúc trên giao thông công cộng, chen chúc trên tàu điện ngầm, ngồi xe bus, không ngừng không nghỉ đuổi đến sân bay. Vừa xuống máy bay, tao lại ngồi xe bus, chen chúc trên tàu điện ngầm, chen chúc trên giao thông công cộng, không ngừng không nghỉ trèo lên——có thanh toán phí đi đường không?” “Làm người ta thất vọng vãi, giao thông công cộng tàu điện ngầm mà cũng bắt tao trả” Tần Duệ nói: “Mày trách tao không đi taxi hả?” Thiện Tuân: “…” Tần Duệ đứng dậy muốn rót nước uống, tức khắc nhìn thấy hoa quả trên bàn. “Mày ở đây mà cũng có bạn à?” Nói rồi nhếch miệng, “Chắc không phải gia đình người bị hại mang tới đấy chứ?” Thiện Tuân nói: “Nhìn cho kỹ đi, tao cũng là người bị hại đây này” Tần Duệ nói: “Đừng có đùa, ba mày đền tiền mới giải quyết xong đấy” Ván cuối cùng, nhạc nền đổi thành giai điệu vui vẻ. Thiện Tuân đặt iPad lên gối, kéo chăn nằm xuống, cười nói: “Tết đến lại càng không dám về nhà” Tần Duệ nói: “Nói vào việc chính đi, ai tới thăm mày thế?” Thiện Tuân trở mình, nằm nghiêng, im lặng một chốc, âm thanh uể oải bật ra từ trong cổ họng, “Người đó đấy” Dán sát vào miệng cốc thổi hai lần, động tác của Tần Duệ dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ. “Anh ta chạy tới hả?” Thiện Tuân nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lại nói: “Đến chưa được một tiếng, vừa mới đi không lâu” Tần Duệ bật cười, hớp mấy ngụm nước, đặt cái cốc về chỗ cũ, mới nói: “Lần này chơi lố quá rồi, mày định thế nào đây?” Thiện Tuân không nói, rũ mắt ngẩn người, lại nói: “Mày nghĩ sao?” Tần Duệ nói: “Tao hỏi mày cơ mà” Thiện Tuân trở mình, nằm thẳng, mặt hướng lên trần nhà, ánh sáng của đèn tiết kiệm nặng lượng có hơi lạnh, vũng nước trong lòng kia lại cuồn cuộn lên. Một lát sau, Tần Duệ lại nói: “Biết mày lâu vậy, tình huống này hình như là lần đầu tiên nhỉ?” Thiện Tuân trầm mặc. Tần Duệ xụ miệng, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên. “Nếu mày không có ý đó thì nên thôi đi” Tình huống của Thiện Tuân không phải quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày, Tần Duệ phải đi, hắn cũng làm thủ tục xuất viện về cùng. Dù sao về cũng có thể ở nhà điều dưỡng, ở lại bệnh viện thật sự quá buồn chán. Tiểu Cố dựa theo lời dặn của bác sĩ ở lại thêm hai ngày, Cù Phương Trạch thật sự rất nhân đạo, sau khi xác nhận tình huống của Thiện Tuân thì liền đảm đương việc trong công ty đã giao cho trợ lý nhỏ, còn xin thêm cho cậu ta mấy ngày nghỉ. Lúc Thiện Tuân và Tần Duệ đi thì tên nhóc này mặc đồ bệnh nhân tới tiễn, đến cửa chính bệnh viện mời dừng lại quay về. Thiện Tuân đi vội, còn có một nguyên nhân —— đang suy nghĩ chuyện sống chung với Tiêu Quân Mạc. Kế hoạch của hắn là chuyển qua chỗ Tiêu Quân Mạc, mỗi ngày anh đi làm, gần công ty sẽ tiện hơn. Hắn lại đi mua mấy quyển sách nấu ăn, nâng cao tài bếp núc, bảo đảm mỗi ngày anh đều có thể được ăn đồ nhà. Tuy rằng Tiêu Quân Mạc có khuynh hướng tự làm, nhưng thời gian chưa chắc có thể san sẻ được, gần như cứ năm ngày làm việc lại có đến hai ngày gọi đồ ăn ngoài, đối với người có bệnh dạ dày không phải hiện tượng tốt gì. Đương nhiên, hắn vẫn chưa nói với Tiêu Quân Mạc, trở về chọn thời gian, tìm một cơ hội rồi từ từ bàn bạc—— đối phương cũng chưa chắc đã bằng lòng. Vị trí của hắn sát cửa sổ, máy bay vừa mới bay ổn định, hắn liền kéo tấm che ánh sáng xuống. Cất tạp chí đi, chỉnh ghế ngả ra sau, nhắm mắt lại ngủ bù. Tin nhắn hôm nay về, là trước khi lên máy bay mới nói cho Tiêu Quân Mạc, gửi tin nhắn xong liền tắt máy, muốn cho đối phương niềm vui bất ngờ——cũng không biết có được như ý không. Thời tiết rất tốt, máy bay vẫn ổn định, người không bao lâu đã thiếp đi. Ngày ấy Tần Duệ hỏi hắn: “Rốt cuộc thì mày định thế nào?” Hắn cũng nghiêm túc tự hỏi mình. Mãi đến khi Tần Duệ vội vàng rửa mặt xong, tắt đèn, nằm trên giường chăm sóc. Trong không gian đen kịt chỉ còn tiếng hít thở không nhanh không chậm của hai người, hắn mới chậm rãi nói: “Tao muốn thử một lần” “Không cắt đứt” Tần Duệ không có đánh giá. Qua một lúc lâu, Thiện Tuân cười nói: “Trước đây mày bảo ảnh thích tao, tao cũng cảm thấy chắc là đúng. Nhưng tao vẫn không rõ, vì sao ảnh lại thích tao?” Tần Duệ cũng cười theo, lại mắng: “Mày có cái mã chứ sao” Ý cười của Thiện Tuân nhạt dần, tạm ngừng một lát, nói: “Tao xưa nay chưa từng được người ta thích như thế, vả lại, mày cũng biết rồi đấy, hai đứa tao trước đó tiếp xúc cũng không nhiều” Dừng một chút, thở ra một hơi thật dài, “Mày bảo ảnh thích tao, tao nghĩ kỹ, hình như có chuyện như thế thật. Nhưng điều này lạ lùng quá…Giống như, mày chưa bao giờ được người bày tỏ, thậm chí đa phần đều bị người ta ghét, bỗng nhiên có người chả quen biết nhảy ra nói với mày, tôi muốn sống cả đời với cậu. Quá là không khoa học, cũng khiến người ta không nhịn được mà hoài nghi” Tần Duệ nói: “Hoài nghi đó là biểu hiện giả dối? Tại sao anh ta lại phải gạt mày?” Thiện Tuân trầm mặc. Một lúc sau, Tần Duệ nói: “Mày vầy là đang thiếu cảm giác an toàn” Phòng bệnh tĩnh lặng, ngoài cửa sổ cũng lặng ngắt như tờ, ngay cả con dế xưa nay không thiếu cảm giác tồn tại cũng không thấy xuất đầu lộ diện. Ván giường phát ra tiếng động rất nhỏ, Tần Duệ trở mình dưới ánh trăng, chậm rãi nói: “Mày không tin ai, bởi vì mày hoàn toàn không có tự tin. Hoặc là nói, sau chuyện kia, trên phương diện tình cảm, mày thậm chí còn có bệnh hoang tưởng bị hại (2)” Tỉnh dậy sau giấc ngủ, máy bay đã chuẩn bị hạ cánh. Tần Duệ đưa cho hắn cái bánh mì, hắn lắc đầu từ chối. Nghe chỉ thị của nữ tiếp viên hàng không dựng thẳng lưng ghế lên, ngáp một cái, lại tiếp tục lật tạp chí. Sắp mười năm——nói đúng ra, hơn tám năm, chưa đến chín năm. Chuyện kia đã qua lâu thế rồi, lại bị hắn vào lúc này, trong giấc ngủ bay trên không ngắn ngủi một lần chuyển thành cảnh trong mơ. Mà khác với rất nhiều năm trước, vẫn cảnh tượng ấy, nhưng không còn là ác mộng của hắn nữa. Tần Duệ nói đúng, cũng không hoàn toàn đúng, hắn sợ hãi, nhưng không chế ngự được nỗi nhớ nhung của mình với Tiêu Quân Mạc, hắn không dám thừa nhận, nhưng lần đầu tiên có suy nghĩ đó ——quyết định, thử cảm giác hai người sống chung xem sao. Phía nam đầu tháng sáu đã thêm củi lửa giữ cho bếp lò sưởi ấm. Xuống máy bay vừa đúng một giờ mười, mặt trời mạnh nhất, không có gió, lúc này đi ra sân ngoài trời không khác gì nhốt trong lồng hấp. Tần Duệ xếp hàng mua vé xe bus, Thiện Tuân lấy di động ra, mở máy, một thông báo tin nhắn mới, người gửi Tiêu Quân Mạc, thời gian là sau khi lên máy bay. [Buổi tối tôi sẽ qua với cậu] Thiện Tuân gọi thẳng tới, không bao lâu đã kết nối. “Tôi đến nơi rồi” Mở miệng liền nói. Tiêu Quân Mạc nói: “Đang trên xe bus à?” Tần Duệ vừa vặn đẩy hàng ngũ, đi ra từ quầy bán vé, phe phẩy vé trên tay với hắn. Thiện Tuân kéo hành lý đi qua, hai người cùng đi ra cửa xoay tròn. “Vẫn chưa, vừa mới mua được vé” Hắn nói. Thiện Tuân mang hắn tới bến xe số hai, đúng lúc xe bus ngoài cửa có người đang kêu, Thiện Tuân kéo hành lý đến thùng hàng ngoài, có người tiếp nhận, hắn liền xoay người lên xe. Tiêu Quân Mạc nói: “Trở về ngủ một giấc, đừng để tôi bắt được cậu đang online” Bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, tiếp đó là tiếng khóa cửa, tiếng khởi động xe. Thiện Tuân cùng Tần Duệ tìm vị trí ở phía trước, hắn ngồi bên cửa sổ, Tần Duệ ngồi ngoài. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rọi vào, nóng rát, hắn kéo rèm xuống, lại cười nói: “Anh vừa mới quay lại văn phòng à?” Tiêu Quân Mạc nói: “Vừa mới cơm nước xong” Thiện Tuân im lặng một lát, tính ngày nói: “Sắp thi đại học rồi, tình trạng của Tiêu Vũ Thiến thế nào? Tiêu Quân Mạc nói: “Đã chuyển về nhà ở, ngừng lớp tự học buổi tối” Thiện Tuân mỉm cười nói: “Anh đừng căng thẳng nhé, nghe bảo năm ngoài đề thi khó quá nên năm nay sẽ không quá phức tạp” Tiêu Quân Mạc nói: “Căng thẳng cái rắm, thi trượt thì sang năm tiếp tục, thuận tiện tôi cũng nói với nó về việc yêu đương luôn” Thiện Tuân cười không rõ tiếng nói: “Anh muốn bảo là đã biết chuyện nó yêu đương từ lâu, chỉ là không vạch trần cho nó cơ hội, ba mẹ anh có thể tha thứ cho anh sao?” Tiêu Quân Mạc nói: “Cũng không biết là chủ kiến của ai?” Thiện Tuân nói: “Tôi đến nhà nhận tội” Bên kia im lặng một lúc. Thiện Tuân không hề hay biết lại nói tiếp, hai người lại tán dóc tào lao vài câu rồi cúp. Điều hòa trên nóc thổi đến đau cả đầu, Tần Duệ ở một bên đeo tai nghe nghe nhạc, chắc thấy vẻ mặt hắn không vui, đẩy hắn một cái, nói: “Mày ngồi chỗ tao này” Thiện Tuân nói: “Không cần, một lát là hết” Tần Duệ nói: “Mày già mồm cái mẹ gì, giờ đầu mày quý lắm, tao chịu trách nhiệm không nổi đâu” Thiện Tuân bị cậu ta nói mà ngẩn người, lập tức buồn cười nói: “Không chuyển chỗ nên mới kêu tao già mồm đấy chứ” Tần Duệ đứng ở giữa lối đi, hắn đành phải vịn lưng tựa ghế trước dịch ra, chờ Tần Duệ ngồi vào, lại ngồi xuống vị trí của cậu ta. Tránh khỏi đầu gió của điều hòa, nháy mắt đầu dễ chịu hơn hẳn, thế giới thanh tịnh trở lại. Hắn đổi tư thế, chuẩn bị ngủ tiếp một giấc. Cánh tay lại bị Tần Duệ đập một cái, hắn mở mắt ra, liếc nhìn cậu ta. Tần Duệ há mồm, cuồi cùng lại lắc đầu, nhắm mắt lại ngủ bù theo. Xuống xe, hai người qua cầu ăn bún ở phụ cận ga tàu điện ngầm, Tần Duệ đưa hắn về nhà, người vừa mới đi, điện thoại của Tô Chỉ đã đến. Thiện Tuân vừa mới mở TV, dựa trên sopha đổi kênh. Bên chỗ Tô Chỉ có hơi ồn ào, hình như đang ở trên đường cái, tiếng còi xe lúc to lúc nhỏ, làm cho giọng cậu ta cũng cao lên mấy nhịp. “Em cũng đoán là anh về đến nhà rồi” Cậu ta nói. Thiện Tuân cười nói: “Làm sao, chờ qua thăm tôi hả?” Tô Chỉ cười nói: “Ừ, quan tâm anh đó” Thiện Tuân nói: “Thế thì qua đi, mang theo gì mà nhân sâm lộc nhung tổ yến ấy” Tô Chỉ ngừng lại, cười nói: “Em vừa mới thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, đại ca anh vẫn xuống tay được sao?” Bên cạnh truyền đến giọng của Lương Khâm Vũ: “Cậu ta thiếu óc heo” Thiện Tuân nói: “Cậu nghe điện thoại bằng loa ngoài à?” Tô Chỉ nói: “Em lái xe mà” Thiện Tuân nói: “Cậu xơi mất tai nghe rồi hả?” Tô Chỉ nói: “Bị anh Lương rút ra rồi” Thiện Tuân: “…Bảo với anh ta, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa cho ảnh hộp ngưu tiên” Lương Khâm Vũ nói: “Tôi có thể nghe được” Thiện Tuân nói: “Thế thì tốt” Còn chưa nói câu tiếp theo, đã bị Tô Chỉ cắt ngang: “Bọn em bàn một đơn hàng ở gần đây, vừa mới kết thúc, thuận tiện qua thăm anh luôn. Có muốn ăn gì không em mang cho” Chuyện cười lại về chuyện cười, Tô Chỉ cùng Lương Khâm Vũ cuối cùng cũng không phải tay không đến. Xách hai hộp thuốc bổ, tiếp đấy chính là yến mạch, bột củ sen, một hộp sữa bò nguyên chất, hai túi trái cây to to nhỏ nhỏ quy củ (3) nhất. Thiện Tuân nhận đồ đặt trên trước tủ TV, nhìn Tô Chỉ đặt hoa quả lên bàn trà, khách sáo nói: “Đến thì đến, mua nhiều đồ vậy làm gì?” Tô Chỉ chỉ mỉm cười, ôm quả dưa hấu vào phòng bếp xử lý. Lương Khâm Vũ ngồi xuống sopha, nói: “Đừng quên cậu còn nợ tôi ngưu tiên, pha cho tách trà đi” Thiện Tuân ấn nút đun nước nóng của máy nước uống, đến trước tủ TV lục lá trà. Cầm một hộp Quân Sơn ngân châm (4),lại lấy ra một ấm tử sa cùng hai chiếc chén tử sa đồng bộ từ tủ kính, đong số lượng, rắc chút lá trà vào, xoay người ngồi về trên sopha, nói: “Làm ít chuyện còn phải dựa vào ngưu tiên, không sợ mất mặt à?” Lương Khâm Vũ nói: “Bồi bổ bao giờ cũng tốt, có thể đảm bảo sự dẻo dai” Thiện Tuân nói: “Còn cần dẻo dai? Tôi tưởng đời này anh chỉ sống với con trai mình thôi chứ” Lương Khâm Vũ nói: “Cậu có thể sống cả đời với con trai mình không?” Thiện Tuân nói: “Tôi còn chả có con trai nữa là” Lương Khâm Vũ nói: “Ví dụ” Thiện Tuân chỉ cười. Lương Khâm Vũ đương nhiên không biết đặc điểm xu hướng tình dục của hắn, cũng không biết chuyện giữa hắn và Tô Chỉ. Cái thằng nhóc Tô Chỉ này cũng có thể giữ kín được, tới nay vẫn chưa ngả bài với cộng sự, cho dù trên cổ cậu ta chưa bao giờ thiếu dấu hôn, môi lúc nào cũng sưng phù, trong mắt Lương Khâm Vũ chẳng qua cũng chỉ là sinh hoạt cá nhân lộn xộn. Tô Chỉ trước giờ không nói với người khác, anh ta cũng sẽ không hỏi. Tô Chỉ bưng một đĩa dưa hấu đã cắt ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện đơn hàng buổi chiều kia. Thiện Tuân cái hiểu cái không, cũng kiên nhẫn nghe. Trên phương diện công tác Lương Khâm Vũ nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, nói với Thiện Tuân tiến trình kế hoạch công việc, ý tưởng ban đầu của họ, quy luật cơ bản của thị trường tiêu dùng. Nước cuối cùng cũng sôi, Thiện Tuân thêm nước vào ấm tử sa, mới nghe anh ta chuyển đề tài. “Trà này của cậu qua loa quá rồi” Thiện Tuân nghĩ đến bộ trà cụ ở nhà mình, nói: “Tôi là kẻ lười, không hưởng thụ được bằng anh” Tô Chỉ nói: “Lương Khâm Vũ này, em vẫn luôn cảm thấy thái độ sống của anh có xu hướng người già hóa đấy” Lương Khâm Vũ lại nói: “Anh đang dốc sức làm việc” Tô Chỉ nói: “Tiếp đó pha trà nuôi chó độc thoại chứ gì” Lương Khâm Vũ trầm tư chốc lát, nói: “Anh thật sự muốn tìm mẹ cho Cao Lãnh” Tô Chỉ và Thiện Tuân đều lén gọi nó là Lương Ngu Ngốc ——con cún đó còn đáp lại thật. Lương Ngu Ngốc! Xoắn xuýt chạy tới. Lương Ngu Ngốc ra ăn cơm, vẫy đuôi chạy tới. Lương Ngu Ngốc đi ra ngoài——không vui, ư ử với hai người họ. Ngu Ngốc cũng biết đây là nhà nó, nên nó không xéo đi. Lương Khâm Vũ vừa nói thế, Tô Chỉ liền nói: “Thấy không, cho dù là nói về bạn gái, suy nghĩ của anh cũng xoay quanh Ngu…Cao Lãnh” Thiện Tuân tiếp lời: “Ôm suy nghĩ đó mà còn muốn tìm em gái phù hợp có mà nằm mơ” Lương Khâm Vũ nói: “Thế tôi phải nghĩ như thế nào?” Thiện Tuân nói: “Đầu tiên anh phải nghĩ, mình phải tìm một cô gái để sống cả đời. Chứ không phải, mình phải tìm mẹ cho Ngu…Cao Lãnh” Lương Khâm Vũ lạnh nhạt nói: “Anh không chơi chữ với cái loại viết lách” Thiện Tuân: “…” Liếc mắt với Tô Chỉ, hai người cũng chẳng muốn khuyên nữa. Tô Chỉ lại hỏi chuyện đánh nhau lần này của hắn, Thiện Tuân kể lại sự việc đã trải qua, Tô Chỉ chỉ cười, cuối cùng bình luận: “Về sau đừng đui chột nhiều chuyện nữa, về khách sạn mà ngủ cho khỏe, cậu ta đi rồi, tự mình chơi, có gì không tốt nào?” Thiện Tuân nói: “Anh nào biết thằng nhóc đó uống say thì như biến thành người khác đâu?” Lại nói, “Khóc đến mức đó, cũng đáng thương lắm” Tô Chỉ nói, “Anh còn đồng tình nữa” Thiện Tuân nói: “Cũng không phải đồng tình, ai mà chẳng từng gặp phải mấy tên rác rưởi, ầm ĩ như cậu ta chứ?” Tô Chỉ nhún vai. Lương Khâm Vũ nói: “Bàn đơn hàng với một đàn anh, uống chút rượu, liền kể với tôi một đám bạn học, nghe được chuyện của đàn anh Tiêu” Thiện Tuân đứng dậy châm nước cho ấm trà: “Giám đốc Tiêu ấy hả?” Lương Khâm Vũ nói: “Anh ta không có bạn gái à?” Thiện Tuân nói: “Chắc là không” Lương Khâm Vũ nói: “Thấy sao cũng giống có” Thiện Tuân nói: “Anh còn có thể nhìn được cái này hả?” Lương Khâm Vũ nói: “Tóm lại là không nghĩ tới anh ta sẽ đi coi mắt” Thêm đầy nước, Thiện Tuân dừng tay lại, rồi đậy nắp ấm lên. Lương Khâm Vũ đẩy chén trà của mình qua, mò được bao khoai chiên dưới bàn trà mở ra ăn. Rắc rắc rắc rắc ăn đến không biết trời đất, Tô Chỉ trực tiếp thò tay tới lấy, anh ta liền đặt cái gói lên sopha, tiếp tục nói: “Thì cũng chỉ nghe đàn anh kia kể, mấy hôm trước anh ta đi bàn hợp đồng, gặp được trong nhà hàng” Thiện Tuân rũ mắt, nhấc ấm trà rót đầy ba cái chén. Tô Chỉ cầm điều khiển TV đổi kênh, dừng lại ở một chương trình âm nhạc, nhạc heavy metal oang oang ồn ào, như súng liên thanh bay loạn xạ, ngực hắn lại tĩnh mịch——nơi đó có một vết thương rách toạc ra, máu thấm vào, tưới đầy cả lồng ngực, chất lỏng đó nguội lạnh, vị rỉ sắt. Chú thích: (1) Mì sốt: Mì Lu Mian (2) Hoang tưởng bị hại: người bệnh khẳng định một người nào đó, một nhóm người nào đó theo dõi và tìm cách ám hại mình như bỏ thuốc độc vào thức ăn, nước uống, tổ chức bắt giam, ám sát, lấy hết của cải…Đối tượng mà người bệnh nghi ám hại thường là những người thân cận nhất như: cha mẹ, vợ chồng, các con, bạn đồng nghiệp, thủ trưởng… (3) Nguyên văn Trung quy trung củ “ 中规中矩 ”: ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ, không hợp thời (4) Quân Sơn ngân châm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]