Ngày hôm sau, Tương Linh đến trường. Vừa đi ra khỏi cổng nhà đã thấy thân hình quen thuộc đang đứng trước cổng. Thấy cô liền giơ tay lên vẫy.
Tương Linh đi tới gần anh, mỉm cười: "Anh Lâm Sơ?"
"Lên xe đi, anh đưa em tới trường." Lâm Sơ đứng tựa bên chiếc xe ô to màu đen, sáng bóng.
Lâm Sơ mở cửa xe cho cô bước vào, Tương Linh ngồi yên ở ghế trước. NHìn ở khoảng cách gần thế này, cô có thể nhàn nhạt thấy được vết bầm tím trên mặt anh, còn có chút hơi sưng.
Tương Linh muốn hỏi, vừa định mở miệng thì Lâm Sơ đang lái xe bên cạnh đã lên tiếng trước.
"Anh biết em định hỏi gì. Em muốn hỏi tối qua anh đã nói chuyện với ai đúng không?"
"..."
"Là em trai anh."
"Hả?" Tương Linh há miệng kinh ngạc. "Em trai? Anh làm gì có em trai..."
"Có. Anh vừa có."
"Vừa?" Vừa là sao? Tương Linh lại thêm lần nữa ngạc nhiên mở to mắt như muốn hỏi.
Lâm Sơ mắt vẫn nhìn về phía trước, xe vẫn chạy trên đường như thế, tiếng gió rít qua kẽ hơ khe cửa sổ khiến cho một vài lọn tóc đen dài của Tương Linh bay bay.
"Một năm trước, một người phụ nữ đã mang đến nhà anh một thiếu niên, nói rằng cậu ta là con trai của cha anh." Ngừng một lát, như để lấy lại bình tĩnh, Lâm Sơ nói tiếp: "Bà ta bảo mình bị bệnh nan y không thể sống thêm bao lâu nữa nên mong cha anh nhận nuôi cậu thiếu niên kia."
"Sau đó thì sao?" Tương Linh tò mò: "Bác Lâm có đồng ý không?"
"Có. Cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-muon-em/1516744/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.