"Hai ngươi còn chưa rửa tay xong luôn hả?" Bạn ngồi cùng bàn với anh đã ăn cơm xong, nói nói cười cười đi tới chỗ hai người họ.
"Ừm..." Lâm Thanh Khải lơ đãng đáp.
Tương Linh nhanh chóng chuyển ánh mắt rời khỏi khuôn mặt anh, một tay lại vặn mở vòi nước, một tay phẩy loạn giữa không trung, bầu không khí dường như làm cho người ta tim đập chân run.
Tiếng nước lại vang lên.
Anh thản nhiên nói chuyện với người bạn kia. Tầm mắt lại lơ đãng nhìn từ tai trái của cô xuống, ngừng đến những giọt nước trong suốt đang chuyển động khuấy đảo trên đầu ngón tay cô.
Vì ánh mắt của anh mà Tương Linh càng loạn.
Trong lòng là có chút vui vẻ.
Cô không ngốc, bởi vì thích anh, lại còn yêu sâu sắc. Mỗi ánh mắt hay động tác của Lâm Thanh Khải thu vào tầm mắt cô đều như được phóng đại ên vô số lần. Lãnh đạm càng lãnh đạm, thân mật càng trở nên thân mật.
Nói tóm lại, mỗi một cử chỉ của anh đối với cô đều có lực sát thương rất lớn.
Lúc ba người đi ra tới bàn ăn, điện thoại của Lâm Thanh Khải vang lên.
Anh lấy ra xem một cái, không trả lời, trực tiếp bỏ lại vào trong túi áo. Nhưng là bạn của anh ở gần đó đại khái đã nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình, hỏi anh: "Cậu còn chưa nói với Trần Lỵ là đã quay lại trường đúng không? Tối qua cô ấy có hỏi chúng tớ mấy câu."
Ai?
Đèn cảnh báo nguy hiểm của Tương Linh vụt sáng.
Có phải là cô gái mà hôm trước bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-muon-em/1516727/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.