Cô thật sự muốn thử cảm giác được anh ôm ngủ vào buổi tối. Nhưng cô không phải là kiểu người không để tâm đến ánh mắt của người khác. Bạn cùng lớp đều đã nhìn thấy cô đi với anh *. Nếu như đêm nay cô không về thì chưa đến sáng mai tin tức này chắc chắn sẽ được lan truyền huyên náo khắp nơi rồi.
Mười mấy năm đến trường, trong mắt bạn bè thì cô đều là con người nhu thuận ngoan hiền, kể cả ngủ trên lớp cô cũng chưa từng. Chưa bao giờ lớn mật, lại càng không tự ý làm việc gì trái ý giáo viên.
Nếu như bỗng chốc chuyện này bị truyền đi...
Cô do dự nói: "Em còn phải trở về. Buổi tối ký túc xá... phải điểm danh."
Giọng cô thật nhỏ, giống như là đuối lý.
Lâm Thanh Khải ngược lại nở nụ cười.
"Đi thôi, anh đưa em về."
Trên đường lúc này quả thực không có lấy một bóng người.
Đèn đường hai bên yên lặng đến trống rỗng. Hai người cũng chưa biết nên nói chuyện với nhau như thế nào, gió nhè nhẹ thổi qua.
Cách ký túc xá một khoảng không xa là tiếng cười đùa. Tiếng cười lớn đến ồn ào. Dường như so với cái khoảng thời gian trật tự im lặng vừa rồi là hai thế giơi khác biệt vậy.
Bỗng nhiên Tương Linh cảm thấy khó chịu.
Mắt cô khép hờ nhìn tay Lâm Thanh Khải, muốn cầm lấy. nếu có thể cầm tay anh thì tốt rồi.
Đầu ngón tay cuộn tròn vài cái, vẫn lại là không dám động vào.
Tương Linh thở dài thật nhẹ.
Người như cô thế này, nếu không phải ngày đó trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-muon-em/1516725/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.