Cô quay lại hội trường.
Tiết mục nhàm chán, cứ liê tục như thế thêm vài giờ nữa. Lúc này, thính phòng sớm bề bộn. Nơi nơi đều là chỗ trống, còn số người ngồi ở phía đằng kia thì đang tán gẫu cười hi hi ha ha.
Tương Linh hơi mang tâm sự, không quá chuyên tâm vào vệc của lớp mình.
Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Bạn ngồi cùng bàn lắc đầu chuyển hướng đi nơi khác, vừa thấy cô thì vẻ mặt liền sáng sủa lên, liếc liếc mắt ý bảo cái gì đấy.
Cô có chút chột dạ, đi về phía trước vài bước, lúc này mới nhận ra. Tầm mắt hướng sang bên một chút.
Cách bọn họ một cái hành lang nhỏ hẹp, Lâm Thanh Khải đang yên tĩnh ngồi ở đằng kia, hơi có chút trầm mặc.
NGuyên một hàng ghế đều trống không, chỉ mỗi anh ngồi đó, đang nhìn lên sân khấu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ngực Tương Linh mềm nhũn.
Cũng may không tới gần quá, Lâm Thanh Khải dường như nhận thấy được gì đó, nghiêng mặt qua bên này
Cô bước tới gần anh.
Tương Linh đứng bên cạnh anh, có hơi co rúm người lại, chỉ chỉ tay về phía cửa ra vào: "Em vừa tiễn anh trai hàng xóm về."
Ngữ khí nói chuyện thật là tự nhiên, không biết thế nào, sau khi nói xong lại lập tức nhớ đến câu nói kia của anh.
Trước mặt anh trai hàng xóm...
Tai cô nóng lên rồi.
Lâm Thanh Khải như cười như không ừ một tiếng. Lười biếng đứng lên: "Em tắt điện thoại nên anh đến tìm em."
Xung quanh rất yên tĩnh, âm thnah của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-muon-em/1516720/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.