Bình thường cô rất ít làm người ta để mắt đến, nhưng lúc này nói chuyện này thì mỗi một sợi lông tơ trên cơ thể đều không được tự nhiên.
Lâm Thanh Khải trông có vẻ như thoải mái, nghe cô trả lời như vậy lại hỏi: "Vậy ở chỗ khác có khó chịu ở đâu không?"
Ngữ khí tự nhiên tựa như tối nay em muốn ăn gì vậy.
Tương Linh lúng ta lúng túng lắc đầu: "KHông có."
"Ừm." Lâm Thanh Khải ừ một tiếng, dừng một chút giương mắt nhìn về phía sau lưng cô.
Anh nhận ra là lớp trưởng của lơp Tương Linh, người ở thư viện lần trước.
Lớp trưởng cũng lúc này mới biết quan hệ của Tương Linh với anh, biểu hiện trên khuôn mặt có vẻ phức tạp, không những phức tạp mà còn mang theo cả sợ hãi. Bị anh quét mắt một cái thì đến kẻ ngốc còn phải sợ nữa là.
(Na: Cái này là anh đang ghen hay là đang dằn mặt vậy, haha.)
Tầm mắt Lâm Thanh Khải thu trở về.
"Nếu không thoải mái ở chỗ nào thì nói với anh." Tiếp tục dặn dò.
"Được."
Tương Linh nhu thuận đáp ứng. Một đợt gió thổi qua, vài chiếc lá bay bay, xoay vài vòng rồi rơi xuống, dừng lại ở trên vai cô, cô không phát hiện ra, nhưng Lâm Thanh Khải nhìn thấy, khóe môi khẽ comhm, anh giơ tay phải lên.
Đầu ngón tay ấm áp tiếp xúc lên vai, giọng anh mang theo ý cười, nói ra bốn chữ không rõ ý tứ: "Còn lưu dấu tay?"
Tương Linh không hiểu: "Hả?"
Lâm Thanh Khải liếc cô một cái, cười rộ lên.
Ở phía sau, sắc mặt của lớp trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-muon-em/1516716/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.