"Vợ yêu ơi." "Đừng đụng vào em." Trì Cảnh đánh bem bép lên bàn tay đang sờ mó mình của Lâu Độ. "Tám rưỡi rồi." Trì Cảnh lập tức ngồi dậy, do vừa mới ngủ dậy nên mái tóc mềm mại hơi xù lên, đôi mắt vẫn còn mơ màng, cứ ngồi đấy không nhúc nhích cũng chẳng nói năng gì, cứ ngồi thừ ra ngốc nghếch vô cùng. Lâu Độ chết mê chết mệt, sắp hôn mê vì sự đáng yêu của cậu rồi, cẩn thận lại gần, ôm lấy cậu từ đằng sau, để cậu tựa lưng vào ngực mình. Phê quá đi. Chưa đầy hai phút sau, Trì Cảnh hoàn toàn tỉnh ngủ, lập tức trở về làm Omega lạnh lùng ngày thường. Lạnh lùng hất tay Lâu Độ ra: "Sao anh không gọi em hả!" Lâu Độ vô cùng ấm ức: "Anh gọi em rồi mà." Trì Cảnh lập tức xuống giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, không thèm liếc Lâu Độ lấy một cái. Hai tay Lâu Độ không còn hơi ấm vợ yêu, chán nản nhìn Trì Cảnh đi tới đi lui. Mười phút sau, Trì Cảnh đã thu xếp xong xuôi, chuẩn bị đi làm rồi. Lâu Độ thở dài. Trì Cảnh xuống tầng, đi ra cửa chuẩn bị đi giày, lại dừng lại, "Xì" một cái rồi đặt cặp táp xuống, quay người đi lên phòng ngủ tầng hai. Alpha cá muối đang ôm gối ôm khóc tu tu. Omega lạnh lùng đứng cạnh giường, "Câm miệng." Alpha cá muối lập tức ngậm miệng. Omega lạnh lùng nhìn anh, mấy giây sau, đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi anh. Lâu Độ lập tức ôm lấy mặt Trì Cảnh, đưa lưỡi mình vào miệng cậu, điên cuồng khuấy đảo, sau đó mút lấy lưỡi cậu. Hôn được hai phút, Trì Cảnh đẩy anh ra, điều chỉnh lại nhịp thở, mặt vẫn còn ửng đỏ, giọng cậu lại lạnh lùng như cũ: "Sao anh chưa đánh răng hả, mau đi đánh răng đi." "Ừa." Trì Cảnh chỉnh lại cà vạt, liếc mắt qua nhìn Lâu Độ rồi quay đi, lạnh lùng nói: "Em đi làm đây." "Bai bai bà xã nhó." Trì Cảnh hơi mất tự nhiên: "Ừ." Vợ yêu đi làm rồi, Lâu Độ buồn rầu nằm phịch lên giường. Không muốn đi làm đâu! Omega lạnh lùng chỉ phát hiện ra việc Alpha cá muối không muốn đi làm, chỉ muốn ở nhà làm cá muối sau khi hai người kết hôn được một tháng. Cái sự lười biếng Alpha cá muối thể hiện trước khi cưới chỉ là một cái góc bé tí của cả núi băng khổng lồ. Sau khi cưới, Alpha cá muối hoàn toàn sổ lồng. Mỗi buổi sáng ngày làm việc lúc nào cũng bám giường không chịu dậy ngay, 9 giờ vào làm thì 8 rưỡi vẫn cứ mè nheo trên giường. Đối với Omega lạnh lùng, người luôn đến công ty vào 8 rưỡi, thì đó là điều không thể chấp nhận được. Nếu như không đi làm, Alpha cá muối sẽ ở lì trong nhà cả ngày, không mặc quần áo, thả rông loăng quăng đi trong nhà, bị Omega lạnh lùng "xùy xùy" mới miễn cưỡng mặc được cái áo phông rộng thùng thình vào. Hai người họ đều được nghỉ vào thứ bảy chủ nhật, chỉ là Omega lạnh lùng hay phải tăng ca. Lúc vừa kết hôn xong, cuối tuần, Omega lạnh lùng vẫn theo thói quen đến công ty tăng ca. Alpha cá muối một thân một mình giường đơn gối chiếc, cô đơn trống vắng, thế là anh xách cơm hộp đến công ty cậu để ở bên cậu. Nói là ở bên cậu nhưng thực chất là lượn như cá cảnh xung quanh cậu, trái sờ một cái, phải vuốt một miếng, chọc cho Omega lạnh lùng tức chết đi được. Hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì. Alpha cá muối nước mắt lưng tròng, ôm mặt thút thít gọi bà xã, gọi vợ yêu, anh nhớ em lắm. Omega lạnh lùng túm chặt lấy góc bàn, lạnh giọng: "Không phải là em đang lù lù ở đây à?" "Nhưng mà em cứ cặm cụi làm việc thôi ý, em không nhìn anh gì cả, em cũng chẳng hôn anh, chẳng thơm anh, chẳng ôm anh, chẳng làm anh." "......" Alpha cá muối nằm sấp lên bàn làm việc, mắt chớp chớp nhìn cậu. Omega lạnh lùng bất lực đỡ trán, cậu không tài nào hiểu nổi, tại sao Bộ trưởng Lâu và tên Alpha cá muối vừa lười vừa vô lại ở trước mắt mình đây lại là cùng một người cơ chứ? Trước đó, cậu còn lật tìm những bài phỏng vấn trên báo đài của Lâu Độ và những video cuộc họp công khai. Nhìn kiểu gì cũng thấy Lâu Độ là một Alpha mạnh mẽ, lạnh lùng kiêu ngạo, anh tuấn khí thế ngút trời, hành động quyết đoán, quyết sách sắc bén, đầu óc nhanh nhạy, chỉ cần mở lời là có thể làm cho cả hội nghị chính trị, làm cho cả liên minh chao đảo, hô mưa gọi gió. Thôi được rồi, bây giờ mở mồm ra thì hô mưa gọi gió thật. Omega lạnh lùng nhớ đến việc Alpha cá muối làm tối hôm quá, sắc mặt như sáng lên một chút. Một lát sau, Omega lạnh lùng thu dọn đồ đạc, sắp xếp lại các văn kiện trên bàn, đứng dậy cho mấy tập tài liệu vào trong cặp, liếc Alpha cá muối, nói: "Đi thôi." Alpha cá muối hớn hở tức thì, nhảy lon ton đến cầm cặp cho cậu, suиɠ sướиɠ làm trợ lý nhỏ, làm bảo vệ nhỏ, làm lái xe nhỏ cho vợ yêu. Omega lạnh lùng đầu hàng. Về sau, cứ mỗi cuối tuần, nếu như phải tăng ca thì cậu sẽ đem hết tài liệu về nhà để hoàn thành. Dẫu cho mình có ngồi im một chỗ thì kiểu gì Alpha cá muối cũng đến quấy rối cho bằng được. Alpha cá muối không hổ là cá muối. Vì Omega lạnh lùng đã giao ước, nếu cứ mười phút anh đến quấy rối một lần thì cậu sẽ khóa luôn của phòng làm việc. Thế là Alpha cá muối không có việc gì để làm, không có người nào để ŧɦασ, đành phải nằm trên sô pha mà lướt quang não. Nằm lê lết cho đến giờ cơm, Omega lạnh lùng tạm nghỉ đi ra ngoài. "......" Omega lạnh lùng nhìn Alpha cá muối, quần áo vứt tứ tung, người không một mảnh vải che thân banh háng nằm lê lết trong phòng khách, chợt có mong muốn ly hôn. May sao Alpha vừa thấy cậu đi ra cái là lập tức phi lên tầng hai, bế cậu lên, hai tay đỡ mông cậu, vùi mặt vào cổ cậu, nói: "Vợ yêu của anh mệt rồi phải hơm, để anh ôm em nhá hê hê." Alpha khỏe vô cùng, Lâu Độ còn khỏe hơn Alpha bình thường. Bế một người đàn ông hơn 50 cân không hề thấy mệt, vững vàng bước xuống tầng. Omega lạnh lùng thoải mái dựa vào vai anh, thầm nghĩ: Thôi không ly hôn nữa. "Đói rồi phải hông em? Vừa nãy quản gia đi cùng đầu bếp đến để nấu cơm đấy." Lâu Độ ngồi vào bàn ăn, để Trì Cảnh ngồi lên đùi anh. Trì Cảnh cúi đầu nhìn cái chỗ tồng ngồng giữa hai chân anh, mắt sắc như gươm: "Thế ban nãy anh cũng cứ thả rông thế này à?" "Đâu có! Làm gì có chuyện đấy, họ đi rồi anh mới cởi mà." Lâu Độ phủ nhận liên hồi, chứng minh sự trong trắng của bản thân, vừa cười vừa hôn lên môi cậu: "Anh thế này thì chỉ có vợ anh được xem thôi." Trì Cảnh được giáo dục tốt từ nhỏ, miễn cưỡng không tặng anh một cái lườm cháy mặt. "Bỏ ra, em muốn ăn cơm." "Anh bón cho em có được hơm?" "Không." Trì Cảnh đẩy anh ra, tự mình ngồi sang ghế bên cạnh. Nếu cứ ngồi trong lòng Lâu Độ để anh bón cơm cho thì làm gì có chuyện cậu ăn được cơm. Lâu Độ sầu muộn. Lâu Độ thất vọng. Lâu Độ thỏa hiệp. Lâu Độ bắt đầu bóc vỏ tôm, lọt vỏ cua, cắt sườn bò, chấm nước sốt, dâng lên tận miệng Trì Cảnh. Trì Cảnh lườm anh một cái. Anh đưa lại gần hơn, lấy lòng cậu. Trì Cảnh mở miệng, ăn. Lâu Độ vẫy đuôi phần phật. Mặc dù không muốn làm gì hết, không muốn vận động gì, nhưng cũng áp dụng tùy lúc. Ví dụ như phải đi làm thì không muốn đi, chỉ muốn ở nhà phơi thây lướt mạng. Ví dụ như bạn bè rủ đi chơi, cũng chẳng muốn đi, chỉ muốn ở nhà phơi thây lướt mạng. Nhưng mà nếu như bà xã mời anh đi hẹn hò... Đệt, 10 phút thôi! Anh đến ngay! Chỉ cần phải xử lý công chuyện liên quan đến Trì Cảnh, Lâu Độ sẽ không làm cá muối nữa. Bạn bè: Bản chất của con người, quả nhiên là tiêu chuẩn kép.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]