Edit: Chuang
Beta: An Nhiên
~~~~~~~~~
Tạ Phỉ cầm điện thoại nhưng nghẹn rất lâu vẫn không lên tiếng. Cố Phương Yến không nói nữa cũng không giục Tạ Phỉ trả lời.
Tất cả đều yên tĩnh, buổi đêm nơi phố thị đèn đuốc sáng trưng, nâng tầm mắt lên sẽ không nhìn thấy ngôi sao nào mà chỉ có ánh trăng khuyết phân nửa ẩn mình trong mây. Cố Phương Yến ở đầu kia điện thoại yên lặng đến mức như không tồn tại. Còn Tạ Phỉ thì đóng cửa sổ ngăn cách tiếng gió ban đêm, tiếng dòng người đi tới đi lui trong khu dân cư và chỉ có thể nghe thấy tiếng BGM của game.
Tại khoảnh khắc nào đó, cậu có xúc động muốn kể hết đầu đuôi ngọn ngành với Cố Phương Yến nhưng ngay sau đó lại cứng rắn chặn lại.
Tạ Phỉ không mở miệng nổi, cậu chưa từng thấy Cố Phương Yến dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác, Cố Phương Yến đưa sự yếu ớt và suy sụp đến trước mặt cậu và cậu nhẹ nhàng cũng có thể làm vỡ trái tim ấy.
Không làm được cũng không muốn.
Cậu không muốn khiến Cố Phương Yến tổn thương và khó chịu hơn nữa.
Tạ Phỉ khoanh chân lại, cụp mắt nghịch chiếc nhẫn đeo trên cổ, vài lần muốn nói lại thôi và cuối cùng khẽ nói: "Không có."
"Thật sự không có?" Cố Phương Yến không quá tin tưởng.
"Nói không có là không có!" Tạ Phỉ giọng điệu mạnh mẽ, cậu hung dữ nói.
Hình như Cố Phương Yến đi lại một lát nên phát ra tiếng khe khẽ, cảm xúc lúc nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-tien-chuyen-truong-da-to-tinh-voi-hotboy-truong-co-phai-hoi-sai-sai/3430112/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.