Chương trước
Chương sau
Hành lang đen nhánh một mảnh, chỉ có chốt mở đèn tỏa ra ánh sáng lập lòe nhàn nhạt. Cố Phương Yến đi vào khoảng không u tối này tới cửa phòng cho khách. Tới lúc đυ.ng phải tay nắm cửa bằng thép lạnh như băng mới đột nhiên bình tĩnh lại.

Đêm đã khuya như vậy, tùy tiện đẩy cửa phòng của một Omega thật không thích hợp lắm, huống hồ đối phương đã sớm ngủ rồi.Chỉ là một ghi chú liên hệ trên Wechat thôi mà. Muốn ghi chú riêng cho ai là tự do của Tạ Phỉ.

Hơn nữa dù là ghi chú riêng biệt nhưng cũng không phải xưng hô đặc thù gì, chẳng chứng minh cho điều gì cả.

Nghĩ như vậy, Cố Phương Yến buông tay khỏi tay nắm cửa, lùi lại về hành lang.Hắn đứng trong bóng tối, ánh sáng màn hình di động của Tạ Phỉ trong tay tối dần rồi tắt hẳn, vài phút sau hắn mới quay về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ 55 đồng hồ báo thức trên điện thoại Tạ Phỉ bắt đầu vang, tiếng chuông báo là —— tiếng gà gáy chói tai.

Cố Phương Yến bị dọa sợ mà tỉnh lại, còn chưa kịp hồi thần sao lại thế này đã nghe thấy phòng cho khách cách vách truyền đến âm thanh ầm một tiếng vang dội.Có gì đó rơi xuống mặt đất, có lẽ chẳng gì khác ngoài Tạ Phỉ.

Cố Phương Yến vội vàng đứng dậy, không kịp để ý tới việc mang dép đã trực tiếp chạy qua. Vừa mở cửa thì thấy quả nhiên Tạ Phỉ đang ngồi dưới đất. Cậu ngồi ở lối đi nhỏ giữa giường và cửa sổ, nửa cái chăn vẫn quấn trên người, nửa còn lại thì ở trên giường, trong tay ôm cái gối đầu, đôi mắt đầy vẻ mờ mịt, vẻ mặt tràn đầy không thể tin nổi.

“Cái giường này… tại sao lại không dựa vào tường?” Tạ Phỉ giương mắt nhìn Cố Phương Yến, lại nhìn về phía giường, cuối cùng chỉ vào bức tường phía sau, giọng điệu vô cùng kinh ngạc.
Chẳng qua giây tiếp theo phản ứng lại, cậu thấy người đứng ngoài cửa là Cố Phương Yến thì càng ngạc nhiên. Đôi mắt trừng lớn, ngón tay chỉ về phía Cố Phương Yến: “Tại sao cậu lại ở chỗ này!”

Cố Phương Yến đứng dưới ánh nắng sáng ngời buổi sớm mai, một tay đẩy cửa một tay đặt trên khung cửa. Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, tóc đen hơi lộn xộn, đáy mắt mang theo chút lo lắng. Khuôn mặt hắn còn chưa mất nét buồn ngủ, nhìn qua bình dị gần gũi hơn ngày thường rất nhiều. Cố Phương Yến rũ mắt chăm chú nhìn Tạ Phỉ, nghe thấy vấn đề của cậu thì thong thả nhướng mày trả lời:

“Chỗ này là nhà tôi, đương nhiên tôi phải ở đây. Chuyện tối qua, cậu không nhớ?”

Ha?

Tạ Phỉ nghiêng ngả, lời này nghe vào tại sao lại có chút vi diệu?

Cậu nhíu mày, ánh mắt chuyển từ giường đến cửa sổ, lại nhìn quần áo trên người mình … Từ từ, quần áo?
Áo ngủ mặc ở trên người lỏng lẻo, hiển nhiên là cùng một loại khác màu với bộ trên người Cố Phương Yến!

Đậu! Khó trách lại phải dùng cách hỏi vi diệu như vậy! Tay Tạ Phỉ nắm chăn bắt đầu run rẩy: “Tối hôm qua… Tối hôm qua hình như tớ uống say? Chẳng lẽ tớ đã làm ra chuyện gì? Tớ không làm gì cậu đâu đúng không!”

“Không phải hình như, mà chính xác là cậu uống say.” Giọng điệu Cố Phương Yến nhàn nhạt, nghe không ra vui hay giận.

Tim Tạ Phỉ đánh thịch một cái, cậu mở to mắt không dám nhìn Cố Phương Yến, trong đầu tràn ngập toàn “Không thể nào không thể nào không thể nào”.

Thậm chí cậu muốn che lỗ tai lại, không muốn nghe câu nói tiếp theo của Cố Phương Yến nữa.

Sau đó cậu nghe thấy Cố Phương Yến chậm rì rì bảo: “Cậu không làm gì cả, chỉ tự mình tắm, tự mình đổi áo ngủ thôi.”

“… ” Tạ Phỉ nhắm mắt lại.

Nói chuyện không dám thở mạnh luôn!

Nếu chẳng làm gì cả thì cậu hỏi câu vi diệu đấy làm gì!

Mới sáng ngày ra muốn dọa chết người hay gì!

Cậu trợn mắt, cầm gối đầu định ném qua, nhưng trong chớp nhoáng đột nhiên nghĩ lại, tối hôm qua may nhờ có Cố Phương Yến không chê không so đo chứa chấp mình —— Cố Phương Yến là người có lòng tốt, mình nên nói lời cảm ơn chứ không phải lấy gối đầu của người ta đánh người.

Được rồi, nhìn vào hành vi tốt bụng của cậu tôi sẽ tha

thứ cho cậu một lần.

Tạ Phỉ rũ vai ôm gối đầu về trong lòng, rầm rì nói: “Cảm ơn ông chủ Cố đã tốt bụng chứa chấp tớ.”

Cố Phương Yến dựa vào khung cửa, thấy sự biến đổi liên hồi trong cảm xúc của Tạ Phỉ thì thấp giọng cười một tiếng.

Giọng hắn trầm hơn một chút so với ngày thường, còn khàn khàn, nghe vào ngứa ngáy. Tạ Phỉ cảm thấy lỗ tai như bị cào một chút, cậu chớp chớp mắt túm chặt chăn gối đầu sau đó hạ giọng kéo dài ngữ điệu: “Cậu cố ý trêu tớ.”

“Tôi chỉ định thử một lần, không nghĩ tới lại thành công.” trong giọng nói Cố Phương Yến vẫn mang theo chút ý cười.

“Chỉ là, cậu dẫn tớ về nhà mà ba mẹ cậu không nói gì hết hả?” Tạ Phỉ ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, trái tim vừa rơi xuống lại khẩn trương lên.

“Không.” Cố Phương Yến nói, “Nhà bên này chỉ có mình tôi ở.”

Thì ra là thế, Tạ Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiếp theo, lại nghe Cố Phương Yến nói: “Quần áo của cậu ở trong máy sấy khô.”

“Cảm ơn.” Tạ Phỉ gật gật đầu, bỏ gối và chăn ra đứng dậy, ai ngờ đi chưa được hai bước cậu liền bị ống quần quá dài rũ trên mặt đất làm vướng chân.

Nhìn thấy Tạ Phỉ sắp vấp ngã đập đầu xuống đất Cố Phương Yến nhanh chân tiến đến một bước đỡ lấy cậu kéo vào trong lòng ngực. Hắn bị trọng lượng và lực quán tính của cậu đẩy lùi về phía sau mấy bước, mãi đến lúc đυ.ng phải tường mới đứng vững lại.

Cố Phương Yến cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, vừa lúc Tạ Phỉ ngẩng đầu, hai người đối diện, Cố Phương Yến mím môi, ánh mắt dời đi, buông đôi tay đang giữ ở eo Tạ Phỉ.

Người này mặc áo ngủ của hắn, dùng sữa tắm giống hắn, mấu chốt là eo còn nhỏ như vậy mềm như vậy…

Lại có chút khô nóng.

Vài giây sau, Cố Phương Yến mới tìm lại được giọng nói của mình, hỏi cậu: “Không sao chứ?”

“Cảm ơn, tớ không sao cả.” Tạ Phỉ lùi về phía sau mấy bước đi thật cẩn thận, “Cậu thì sao?”

“Không sao cả.” Cố Phương Yến nói.

“Vậy tại sao vẻ mặt cậu như thể chết lặng vậy?” Tạ Phỉ có chút không tin.

Cố Phương Yến nhìn ngược lại cậu, đem tất cả cảm xúc ẩn sâu vào trong đáy mắt, không mặn không nhạt nói: “Lần đầu tiên thấy người tự mình làm mình vướng ngã.”

“Lý do bởi vì ống quần này quá dài biết không…” Tạ Phỉ kéo dài giọng biện giải, nhưng vừa nói, thanh âm lại càng ngày càng yếu đi, tự mình cũng có chút ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ cái mũi, nhẹ giọng sửa miệng: “Cậu xem như tớ còn chưa tỉnh rượu đi.”

Tạ Phỉ khom lưng, cúi người xuống xắn ống quần đến trên mắt cá chân, thuận tiện vén cả tay áo rồi mới hỏi Cố Phương Yến máy sấy quần áo ở đâu chạy qua lấy đồ.

Cậu thay quần áo xong đến phòng cho khách vừa lúc Cố Phương Yến cũng mở cửa đi tới. Vừa rồi Tạ Phỉ không tìm thấy di động ở trong phòng, mở miệng hỏi người kia: “Cậu có thấy điện thoại của tớ…”

Kết quả nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy tiếng gà gáy vang dội từ phía sau lưng Cố Phương Yến.

Đồng hồ báo thức lại vang lên.

Đồng dạng cũng nói lên vị trí điện thoại di động..

Tạ Phỉ nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt híp lại, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp: “Tớ không có ý gì đâu, nhưng mà điện thoại di động là đồ vật có tính riêng tư rất cao, tớ cảm thấy…”

“Tôi biết là con ma men như cậu nói chuyện sẽ không giữ lời mà. Tối qua cậu tặng nó cho tôi, tôi sạc đầy pin rồi kết quả cậu lại hỏi tôi đòi lại.” Cố Phương Yến mặt không đổi sắc.

Tiếng gà gáy vẫn còn ầm ĩ, Tạ Phỉ cảm thấy Cố Phương Yến rõ ràng là đang nói vớ nói vẩn, chạy vào phòng cầm lấy điện thoại ấn tắt chuông báo. Cậu nhẹ giọng hừ một cái nói rằng: “Tớ say còn có thói quen tặng đồ cho cậu ấy hả? Bọn họ đều nói sau khi tớ say rất an tĩnh, không khóc không quậy.”

“Bọn họ?” Cố Phương Yến bắt được từ mấu chốt nào đó.

Tạ Phỉ: “Bạn bè của tớ ấy.”

“Ừ, đúng thật là không khóc không quậy.” Cố Phương Yến gật đầu, ngữ điệu nhàn nhạt, “Nhưng lúc đi đường cậu sẽ trở nên chỉ biết đi thẳng phía trước, lúc chuyển hướng hay tránh tường đều phải nhờ người giúp đỡ.”

“…” Tạ Phỉ không tin, “Cậu bịa đặt.”

“Lần sau quay lại cho cậu xem.”

“Không có lần sau.”

“Vậy tôi tiếp tục miêu tả lại cho cậu nghe, cậu không chỉ đi đường không biết tránh tường thậm chí còn vọng tưởng có thể chạy tắt ngang đường cái.”

Cố Phương Yến đi về phía phòng bếp, Tạ Phỉ vẫn luôn đi theo phía sau hắn. Lúc nghe được nửa sau câu nói của đối phương thì cảm thấy không thể nào hiểu được: “Không thể nào, tớ băng qua đường cái để làm gì cơ chứ?”

Người phía trước lại không đáp lại.

“Này, tớ băng qua đường cái làm gì?” Tạ Phỉ truy vấn.

Cố Phương Yến vẫn đi tiếp đến trước tủ lạnh mới dừng lại, hắn kéo mở tủ lạnh xách ra một hộp bánh kem, nói với Tạ Phỉ: “Sinh nhật vui vẻ.”

Chính là bánh kem hình nồi nước lẩu mà Tạ Phỉ muốn dùng để nấu lẩu cay thịt bò đậu phụ. Màu sắc vẫn tươi sáng như cũ, ớt cay và hương liệu trang trí ở phía trên được vẽ sinh động y như thật.

Đột nhiên nghe một câu như vậy làm Tạ Phỉ sửng sốt.

Cậu nhớ ra hôm nay là ngày gì, còn nhớ lại có một cửa hàng bánh kem nằm ở đường cái đối diện quán thịt nướng tối qua. Có lẽ chắc bởi vì cái này nên cậu mới có thể đi ngang qua đường cái. Chỉ là không nghĩ tới thế mà Cố Phương Yến lại dẫn cậu qua, còn giúp cậu mua bánh kem mang về, cho dù cái bánh kem hình nồi nước lẩu này xấu xí như vậy.

“Tớ có chút cảm động.” Tạ Phỉ tiếp nhận bánh kem, hít hít cái mũi, cảm xúc thể hiện tương đối chân thật.

“Chỉ có một chút?” Giọng điệu Cố Phương Yến hơi lạnh xuống.

“Cực kì cảm động.” Tạ Phỉ lập tức sửa lời.

Cố Phương Yến nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tiếp lời: “Còn có mấy cái bánh kem khác nữa.”

Trong lòng Tạ Phỉ nổi lên một dấu chấm hỏi lớn, đưa đầu nhìn tủ lạnh của Cố Phương Yến, bên trong còn chứa hai hộp bánh kem cao ít nhất 60cm trở lên cùng với ba bốn miếng bánh kem nhỏ.

Dấu chấm hỏi kia lập tức biến thành một chuỗi dấu ba chấm.

Khóe môi cậu có chút run rẩy, chắc không phải lúc đó người này đã mua tất cả bánh kem trong tủ kính lại đây đâu nhỉ?

“Thấy cậu rối rắm qua không chọn được nên tôi thay cậu đưa ra lựa chọn luôn.” Cố Phương Yến nhìn thấu tâm tư của cậu, nói một cách nhẹ nhàng thản nhiên.

Tạ Phỉ hiện tại không dám động đậy thêm nữa, cậu đứng tại chỗ hoảng hốt một trận, cảm khái: “Đây chính là kiểu “Không cần lựa chọn, tôi lấy hết” sao?”

Cảm khái xong đặt hộp bánh kem sang một bên, cậu cầm di động: “Bao nhiêu tiền vậy, tớ chuyển lại cho cậu.”

“Không cần, quà sinh nhật.” Cố Phương Yến xoay vai cậu lại để cậu đối diện lối ra phòng bếp, “Đi đánh răng rửa mặt rồi tới ăn.”

“Nhưng nhiều như vậy tớ ăn không nổi.” Tạ Phỉ quay đầu lại, tiếp theo tròng mắt hơi chuyển chợt nghĩ đến cái gì mở miệng hỏi: “Tớ có thể mang tới trường chia cho bạn cùng lớp không?”

Cố Phương Yến: “Đồ của cậu tự cậu quyết định.”

“Cảm ơn ông chủ Cố nha.” Tạ Phỉ cong đôi mắt, “Vậy tớ cầm đi hai cái, để lại cho cậu một cái?”

“Quá ngọt, không thích.” Cố Phương Yến cự tuyệt còn rất dứt khoát.

“Hai cái kia là vị gì vậy?”

“Kem xoài và chocolate mousse.”

“Chocolate mà cậu cũng chê ngọt?”

“Đúng vậy.”

“Cậu khó chiều quá đó.”

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, tới cửa phòng vệ sinh, Cố Phương Yến nói cho Tạ Phỉ bàn chải đánh răng cùng khăn lông của cậu là cái nào. Tạ Phỉ ứng tiếng đi vào, sau khi đóng cửa lại, lại lập tức mở ra, đưa đầu ra hỏi người vẫn đang đứng bên ngoài còn chưa kịp rời khỏi: “Sinh nhật cậu là ngày bao nhiêu tháng 11?”

“Ngày 24.” Cố Phương Yến nói.

“Được, tớ nhớ kỹ rồi, em trai nhỏ.” Tạ Phỉ vừa nói vừa cười.

Chờ hai người đều thu thập xong, lúc ra khỏi cửa đã qua 7 giờ rưỡi.

Tiểu khu này của Cố Phương Yến cũng có không ít học sinh trung học ở, nhưng hiện tại rõ ràng đã qua giờ cao điểm đến lớp, trên đường đều là người vội vàng đi làm, người già thong thả ung dung tập thể dục, bà chủ dắt chó đi dạo, không nhìn thấy được bao nhiêu học sinh.

Hai người đi song song, một tay Cố Phương Yến xách bánh kem xoài, một tay xách bánh chocolate mousse. Tạ Phỉ ôm cái bánh nổi nước lẩu trong lòng ngực, phía trên đặt hai hộp bánh kem cắt miếng.

Gió sớm nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay rối tóc mái Tạ Phỉ. Cậu lười giơ tay vuốt lại, cong môi thổi thổi vài cái, thổi bay một đám tóc đang rũ xuống kia.

Mây tích trên đỉnh đầu cả ngày hôm qua, qua một đêm bị gió thổi tan mất. Chung quy mưa vẫn không rơi xuống cho nên nhiệt độ cũng không giảm. Hôm nay đã định sẵn sẽ là một ngày nắng chói chang.

Tạ Phỉ nhìn mặt trời còn chưa tới mức lóa mắt đến không thể nhìn thẳng, nhẹ giọng hỏi Cố Phương Yến: “Chúng ta cùng nhau tới trường thế này, không sợ sẽ bị nói gì sao?”

Trong tay xách theo hộp bánh kem của cùng một cửa hàng, cậu vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua. Muốn làm người ta không hiểu lầm cũng khó.

Lúc ban đầu cậu làm cái hành động tỏ tình chủ yếu là để mượn danh một người chắn phiền toái, chưa từng nghĩ tới muốn tạo tai tiếng, trở thành chuyện ồn ào để mọi người bàn tán. Đương nhiên cậu là người khởi xướng, nếu gây nên hậu quả ầm ĩ vậy cũng đáng đời cậu tự làm tự chịu. Nhưng cậu không hề muốn chuyện này làm ảnh hưởng tới Cố Phương Yến.

Ai ngờ Cố Phương Yến hỏi lại cậu: “Cậu rất để ý sao?”

“Nếu cậu không ngại, đương nhiên tớ cũng không ngại.” Tạ Phỉ trả lời chậm rì rì.

“Không có gì phải để ý.” Cố Phương Yến liếc mắt nhìn cậu, thấp giọng nói.

Cả đoạn đường kế tiếp, không có ai mở miệng nói chuyện thêm. Tạ Phỉ cảm thấy bầu không khí có điểm kỳ quái, nếu nhất định phải hình dung, đại khái hẳn là bị “đông lạnh” —— cái loại đông lạnh của sân khấu tẻ ngắt.

Trước kia cậu cũng không phải chưa từng một mình ở chung với Cố Phương Yến, nhưng không có cảm giác xấu hổ như vậy. Giờ này khắc này, Tạ Phỉ vô cùng hy vọng có thể có một Hạ Lộ nhảy ra cứu vãn.

Sự trầm mặc này vẫn luôn duy trì đến lúc tới cửa nam trường học. Nghi thức chào cờ sáng thứ hai đã sớm bắt đầu rồi, chú bảo vệ trực ở cửa nhìn hai người bằng ánh mắt không quá thân thiện.

Đi khỏi tầm mắt của bảo vệ Tạ Phỉ mới quay đầu tuôn trào với Cố Phương Yến: “Có phải chú ấy trải nghiệm quá ít không? Mỗi ngày đều có người tới trễ mà. Huống hồ hiện tại căn bản chưa tới giờ vào lớp, đáng lẽ phải dùng ánh mắt thờ ơ thậm chí là lạnh nhạt nhìn chúng ta cũng được chứ không phải là ánh mắt đầy trách cứ kia.”

“Cậu trải nghiệm quá ít thì có.” Cố Phương Yến nhàn nhạt.

Tạ Phỉ nhướng mày: “Ồ?”

Cố Phương Yến: “Thời gian tan học hay đi học bình thường chú ấy cũng dùng ánh mắt này nhìn người thôi.”

“… ” Tạ Phỉ không khỏi quay đầu lại nhìn, sau đó hùa theo cảm thán: “Đi học bằng cửa nam của các cậu cũng vất vả thật.”

Nghi thức chào cờ, trên đài chủ tịch đại biểu học sinh đang phát biểu, toàn bộ vườn trường đều quanh quẩn tiếng nói của cô, trên hành lang không có bao nhiêu người, trống vắng lại thanh lãnh. So sánh hai bên sẽ thấy bọn họ tương đối dễ bị nhìn thấy. Tạ Phỉ sợ bị Tôn Ngộ Không bắt được bèn túm lấy vạt áo Cố Phương Yến cùng nhau bước nhanh hơn.

Cố Phương Yến vẫn luôn đi theo Tạ Phỉ tới phòng học, giúp cậu đặt bánh kem lên bàn trống phía sau chỗ ngồi.

Lúc sắp tạm biệt, Tạ Phỉ gọi hắn lại, đưa vài miếng bánh kem có độ ngọt tương đối ít qua. “Cho tớ tí mặt mũi đi, tốt xấu gì cũng ăn một miếng.”

Cố Phương Yến rũ mắt thấy bánh kem Black Forest trước mặt, do dự nửa giây, tiếp nhận rồi “Ừ” một tiếng.

“Tớ và Vưu Sâm trưa nay không ăn cơm cùng các cậu được.”

Trong phòng học trừ bỏ hai người bọn họ không có người khác, Tạ Phỉ ném cặp sách lên cửa sổ, sau lưng dựa vào bàn học của mình, một chân đạp lên mặt bên bàn học phía dưới, nhẹ giọng nói với Cố Phương Yến.

“Hửm?” Cố Phương Yến giương mắt, âm cuối cao lên, nhưng nghe đi lên vẫn quạnh quẽ như cũ, khó phân biệt cảm xúc.

“Trước đó đã hẹn với mấy đứa bạn, phải đi ăn cơm với bọn họ.” Tạ Phỉ giải thích.

“Buổi tối thì sao?” Cố Phương Yến hỏi.

Tạ Phỉ không cần nghĩ ngợi: “Buổi tối cũng không.”

Đang nói, màn hình di động của cậu sáng lên, nhận được một tin WeChat mới, có người gửi cho cậu lì xì 888¥. Có tiền Tạ Phỉ đương nhiên cảm thấy vui vẻ, cong môi chuyển động ngón tay, nhấn nhận tiền.

Hiệu ứng chuyển tiền và bao lì xì của WeChat trên màn hình đều đặc biệt dễ thấy, mà người cùng Tạ Phỉ nói chuyện phiếm có tên ghi chú rất ngắn, cũng chọc người chú ý hơn bình thường.

Cố Phương Yến thị lực rất tốt, liếc mắt một cái nhìn qua muốn không thấy rõ cũng khó. Hắn mím môi, hỏi: “Buổi tối lại là đi cùng ai?”

“Buổi tối không đi ăn, sau khi tan học có người đón tớ đi ăn cơm.” Tạ Phỉ đung đưa chân, đầu cũng không thèm ngẩng lên trả lời.

Cậu dùng từ “Có người”, mà không phải “Anh tớ”. Cố Phương Yến thu lại con ngươi rũ mắt xuống, nặng nề nói tiếng “Được” rồi xoay người rời khỏi.

Một tiếng này lạnh lẽo lạ thường, Tạ Phỉ nói cho người tên “Anh” trên WeChat này thời gian tan học tiết tự học buổi tối, lại nói cho người đó biết cậu thường đi ra ở cổng nào của trường. Ấn định xong mới chậm rãi suy ngẫm lại.

Lạnh lùng đến mức giống y chang lúc mới gặp.

Tạ Phỉ ngẩng đầu, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn không trung ngoài cửa sổ, sau đó buông một tiếng thở dài.

Hôm nay cảm xúc của Cố thiếu gia tựa hồ vẫn luôn thay đổi phập phồng. Rõ ràng lúc vừa mới rời giường thì vẫn còn khá tốt, sau khi ra cửa liền có chút kỳ quái. Nhưng cậu cảm thấy dọc đường biểu hiện của mình vẫn rất tốt mà, thậm chí còn vô cùng săn sóc chia cho hắn một miếng bánh kem, căn bản không hề làm gì đắc tội hắn.

Tạ Phỉ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cảm thấy chắc khả năng tại vì hắn là Alpha cho nên lòng thâm sâu như mò kim đáy biển. Đặc biệt Cố Phương Yến còn là loại thần tiên hạ phàm vui giận không rõ, đoán không ra cảm xúc thế nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.